CHUYỆN XUÂN Ở BIỆN KINH - Chương 14 (HOÀN)
Cập nhật lúc: 2024-05-29 00:04:02
Lượt xem: 501
14
Liên quan đến dân chúng, ảnh hưởng đến danh dự của triều đình.
Chu Nguyên bị xử tử ngay lập tức.
Ngày hắn ta bị đưa ra pháp trường, ta đứng ở cửa tửu lâu nhà họ Bạch nhìn hắn ta.
Hắn ta mặc áo tù, mặt mày thẫn thờ, trên người Tân nương vết của rau cải và trứng gà do dân chúng ném, mặt còn có vết máu.
Hoàn toàn không còn dáng vẻ phong độ như trước kia.
Không biết có phải bảng hiệu tửu lâu thu hút hắn ta không, hắn ta đột nhiên ngẩng đầu, vừa lúc chạm mắt ta.
Đầu tiên là sững sờ, ngay sau đó liền quỳ phịch xuống đất.
"Sâm Sâm, cứu ta, nàng không phải có nhiều bạc sao, cứu ta một mạng."
"Nàng yên tâm, từ nay về sau, ta chỉ yêu nàng , không tìm người khác nữa. Ta để nàng sinh con, hàng ngày rửa chân cho nàng , kẻ mày cho nàng , hầu hạ nàng , cứu ta được không?"
Hắn ta không ngừng gọi tên ta, dáng vẻ nịnh nọt, hèn hạ.
Ta lấy một bình rượu ngon và một cái túi nhỏ, đích thân đưa đến trước mặt mấy vị quan sai áp giải hắn ta.
"Các vị quan gia vất vả rồi, không biết có thể nhanh chóng đưa phạm nhân này đi không, hắn kêu gào trước tửu lâu của ta, thực sự ảnh hưởng đến việc buôn bán."
Kiếp trước, ta gả cho hắn ta hơn hai mươi năm, hắn ta chưa từng cười với ta.
Dù là khi hỏi ta lấy tiền, cũng là vẻ mặt kiêu ngạo, lạnh lùng.
Khi đó ta cảm thấy hắn ta xa vời, là người không thể chạm tới, ta nghĩ rằng thân phận con nhà buôn của ta không xứng với hắn ta.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/chuyen-xuan-o-bien-kinh/chuong-14-hoan.html.]
Nhìn lại bây giờ, hắn ta hoàn toàn không xứng với ta.
Hắn ta ích kỷ, bạc tình bạc nghĩa, đâu đáng để ta hi sinh cả đời vì hắn ta.
Khi đó chẳng qua là tình yêu của ta làm hắn ta trở nên rực rỡ.
Mấy vị quan sai nhận lấy rượu ngon và túi tiền, lập tức đá Chu Nguyên vài cái, kéo hắn ta mặt mày xám xịt, đi về phía Ngọ Môn.
Nghe nói sau khi hắn ta chết, Nhậm Tố liền biến mất, để lại một đứa con, cha mẹ Chu Nguyên già rồi, vẫn phải tìm cách nuôi dưỡng đứa trẻ, thật đáng thương.
Hắn ta chết, vì là tội nhân, không được cúng tế, không được lập bia, không được vào mộ tổ.
Không lâu sau, mẹ hắn ta trở nên điên loạn, thường ôm đứa trẻ vừa khóc vừa cười trên đường phố.
Gặp ai cũng nói: "Con trai ta là người của triều đình, là quan nhân!"
"Con trai ta là người đọc sách, có địa vị, không giống các người."
"Con trai ta khổ quá."
Bà ta lúc tỉnh lúc điên.
Người ngoài nhìn vào, đôi khi thở dài.
Mẹ ta hỏi: "Sâm Sâm, mẹ luôn tò mò, tại sao con lại quyết định ly hôn đột ngột như vậy, sao con biết chuyện của Chu Nguyên và Nhậm Tố?"
Ta dừng tay tính toán, suy nghĩ một lúc, cười nói: "Có lẽ là số mệnh, trong vô thức, có người chỉ dẫn con phát hiện sự thật."
HẾT