CHUYẾN ĐI SINH TỬ NƠI NÚI SÂU - Chương 3
Cập nhật lúc: 2024-09-05 22:06:36
Lượt xem: 204
Nếu như không phải do tôi cố chấp thì anh ấy cũng sẽ không phải đi đến nơi này.
“Được rồi được rồi, em không trách anh, đi nấu cơm ăn đi." Tôi ôm anh ấy an ủi.
Sau khi để Bành Minh đi ra ngoài trước, tôi lặng lẽ lấy ra fluoroamphetamine mua ở thị trấn ra.
Fluoroamphetamine kết hợp với một lượng nhỏ triazolam, không đúng liều lượng có thể gây liệt.
Tôi nghĩ, nếu Bàn Văn Lâm thích giả bệnh, vậy để cho ông ta tiếp tục bệnh tiếp đi.
Tôi cố ý khống chế tốt lượng thuốc, sau đó mang theo bên mình đi đến chỗ nấu cơm.
Phòng bếp lộn xộn không chịu được, ở đây luôn có một mùi hôi thối khó ngửi, thế nhưng bữa cơm này, tôi lại nấu rất vui vẻ.
Sau khi nấu cơm xong, tôi giữ lại phần của Bàn Văn Lâm, sau đó bảo Bành Minh và Bàn Tiểu Hoa đi ăn cơm trước.
Tôi thì bỏ thuốc vào trong đồ ăn của Bàn Văn Lâm, sau đó tự mình bưng đến trong phòng của ông ta.
Thấy tôi đi vào, ánh mắt ông ta hơi sáng lên, sau đó lập tức nhắm mắt lại giả bộ ngủ.
Tôi trực tiếp đi qua, nhẹ giọng nói với ông ta: "Cơm xong rồi, anh có thể tự mình ăn không? Nếu không thể thì để tôi đút cho anh ăn.”
Nói xong không lâu thì Bàn Văn Lâm mở mắt, làm bộ rất khó chịu.
Diễn xuất của ông ta thật sự là quá kém, vừa nhìn đã biết là giả.
Đáng tiếc kiếp trước tôi bị mù mắt nên mới có thể dễ dàng bị lừa như vậy.
Lúc này đây, tôi không có vạch trần ông ta mà cầm thìa, đút đồ ăn bỏ thuốc vào miệng ông ta.
Vừa đút xong, Bành Minh đi vào gọi tôi đi ăn cơm.
Anh ấy nhìn Bàn Văn Lâm nằm trên giường giống như đang suy nghĩ điều gì đó.
Chờ sau khi đi ra ngoài, anh ấy mới nói cho tôi biết: "Tiểu Manh, anh cảm thấy người nằm trên giường kia chính là người đứng ngoài phòng nghe lén chúng ta nói chuyện trước đó.”
Tôi cũng không cảm thấy bất ngờ, mà để Bành Minh tiếp tục làm bộ như không biết.
Trời trong núi tối khá muộn, cho nên chúng tôi vẫn tản bộ bên ngoài nhà.
Trong lúc đó, Tiểu Hoa chẳng rời xa chúng tôi dù chỉ là một tấc.
Cho đến khi Bàn Văn Lâm gọi con bé nhiều lần, con bé mới lưu luyến không nỡ rời đi.
Đợi đến khi quay lại, con bé đột nhiên nói: "Bố em nói, nơi này của tụi em có tập tục, vợ chồng đến làm khách không thể ngủ cùng một chỗ, phải chia phòng ngủ.”
Nghe vậy, sắc mặt Bành Minh thoáng cái tối sầm lại.
06
Anh ấy lập tức mở miệng nói: "Không được, anh và Tiểu Manh nhất định phải ở chung một phòng.”
Bàn Tiểu Hoa bị dáng vẻ kích động của anh ấy dọa sợ.
Tôi vỗ lưng anh ấy, khẽ cười nói: "Nếu là tập tục ở nơi này của họ thì đương nhiên chúng ta phải tuân thủ rồi, không phải chỉ là chia phòng ngủ thôi sao, cũng không có gì ghê gớm.”
Bành Minh nắm chặt lấy tay tôi, liên tục dùng ánh mắt nhìn về phía tôi xác định xem tôi có thực sự muốn như vậy hay không.
Tôi ra hiệu cho anh ấy đừng gấp gáp, sau đó dọn dẹp với Bàn Tiểu Hoa một gian phòng khác cho anh ấy ở.
Sắc trời dần tối, Bàn Tiểu Hoa đã không kiềm chế được cơn buồn ngủ của mình từ lâu nên con bé đã ngủ rất say.
Chúng tôi đưa con bé về phòng, sau đó mới chuẩn bị trở về phòng ngủ.
Trước khi đi, Bành Minh lo lắng hỏi: "Một mình em thật sự không có vấn đề gì sao?”
Tôi nói: "Yên tâm đi, nếu có vấn đề gì em sẽ gọi anh đầu tiên.”
Lúc này Bành Minh mới chuẩn bị đi ngủ, trước khi đi ngủ, anh ấy còn không quên đi qua phòng bếp một chuyến.
Tuy rằng đêm đã khuya nhưng tôi chẳng cảm thấy buồn ngủ chút nào, tôi vẫn nằm trằn trọc trên giường, rất khó đi vào ngủ.
Lỗ tai vẫn nghe động tĩnh bên ngoài, sợ có ai đột nhiên xông vào.
Căn phòng ban đầu chuẩn bị cho chúng tôi, không có khóa cửa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/chuyen-di-sinh-tu-noi-nui-sau/chuong-3.html.]
Tôi và Bành Minh ăn ý trao đổi phòng ngủ, cho nên phòng tôi đang ở hiện tại là phòng lúc nãy đã dọn dẹp cho anh ấy.
Tôi cài chốt cửa lại sau đó núp ở một góc giường.
Nếu ở đây thêm một lúc nữa, tôi nhịn không được mà muốn nôn.
Khoảng hơn hai giờ sáng, tôi mơ hồ nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài.
Tiếng bước chân đi về phía phòng Bành Minh.
Tuy tôi sợ hãi nhưng vẫn đứng lên lục lọi một chút, tiện tay tìm một cây gậy trong phòng, tôi nhẹ nhàng mở cửa ra rồi đi về hướng gian phòng Bành Minh.
Rất nhanh tôi đã đến được căn phòng đó, xuyên qua ánh trăng tôi có thể nhìn thấy được bóng người xông vào phòng anh ấy, đó chính là hai người đàn ông cường tráng ban ngày.
Kiếp trước, họ nhân lúc ban đêm mò vào phòng ngủ trộm đi tất cả đồ đạc của chúng tôi.
Lúc ấy, nếu như không phải Bành Minh lấy cái c.h.ế.t bảo vệ tôi thì tôi đã rơi vào trong tay họ từ lâu.
Xuyên qua cửa sổ, tôi lẳng lặng quan sát nhất cử nhất động của họ.
Không ngoài dự đoán, sau khi họ đi vào trong phòng thì bắt đầu lục lọi khắp nơi, những món đồ đáng giá đều bị họ lấy ra.
Sau đó hai người không hẹn mà cùng ôm lấy người trên giường.
Nhưng vừa mới ôm lấy thì có một tiếng hét thảm thiết vang lên.
Dao gọt hoa quả trong tay Bành Minh đ.â.m vào bụng hai người đó một cái, sau đó nhanh chóng nhảy xuống từ trên giường.
Thấy họ trúng chiêu, tôi nhanh chóng mang theo cây gậy đi vào đập mạnh vào đầu họ.
Tiếng kêu thảm thiết của hai người đó cứ liên tục vang lên, họ dùng một tay ôm bụng chảy máu, một tay ôm đầu.
Bành Minh cũng tìm một cây gậy rồi đánh với tôi.
Cứ như thế hai người họ bị chúng tôi đánh chạy mất.
(Đứa nào ăn cắp truyện của bà dà này thì xứng bị ẻ chảy suốt đời he)
Chờ họ đi rồi, chúng tôi mới thở hồng hộc buông gậy trong tay xuống, ôm nhau một lúc.
Tiếng ồn ào đã đánh thức Bàn Tiểu Hoa, cô bé bước nhanh về phía này.
07
Ở trong bóng đêm đen kịt, con bé nhìn thấy tôi và Bành Minh ôm nhau, có chút không rõ nguyên do mà hỏi: "Anh, chị, vừa rồi đã xảy ra chuyện gì sao?"
Tôi ra vẻ ngượng ngùng nói: "Tụi chị đã ở bên nhau nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên ngủ riêng, chị không ngủ được nên muốn đến xem anh ấy.”
Lúc này cô bé mới nở nụ cười, nói: "Thì ra là như vậy, chị xem xong thì đi ngủ đi.”
Tôi nhìn Bàn Tiểu Hoa, biết rằng chắc chắn cô bé biết về chuyện tối nay.
Thế là tôi gọi cô bé lại, nói: "Chị gọi em là Tiểu Hoa được không?"
Cô bé gật gật đầu.
Tôi nói tiếp: "Vẫn chưa chính thức hỏi em, em có muốn cùng tụi chị vò thành phố sống không?"
Đôi mắt Bàn Tiểu Hoa sáng lên nhưng rất nhanh sau đó đã tối sầm lại.
Tôi biết cô bé đang nghĩ gì.
Cô bé và Bàn Văn Lâm không muốn chúng tôi rời khỏi nơi này.
Vì vậy, tôi tiếp tục nói: "Nếu em muốn, tụi chị sẽ đưa em đến sống trong thành phố, ở nơi đó em có thể mặc quần áo mới và ăn nhiều thức ăn ngon mỗi ngày."
Cô bé yếu ớt hỏi: "Em có thể ăn KFC không ạ?”
Đây chắc hẳn là thứ tốt nhất trong nhận thức của cô bé.
Tôi gật đầu, nói: "Chỉ cần em muốn, đợi khi về thành phố rồi chị sẽ dẫn em đi ăn, rồi mua cho em thêm nhiều váy công chúa đẹp, được không?"
Bàn Tiểu Hoa gật đầu, nói: "Đương nhiên là em đồng ý, chỉ là..."
Cô bé do dự cúi đầu, tôi biết cô bé đang suy nghĩ cái gì nên cũng không nói thêm nữa, mà để cho cô bé suy nghĩ thật kỹ, sau đó dẫn cô bé về phòng ngủ, chỉ để lại một mình Bành Minh.
Sáng sớm hôm sau, Bàn Tiểu Hoa vội vàng gõ cửa phòng tôi.