Chương Trình Trực Tiếp Nơi Hoang Dã - Chương 1
Cập nhật lúc: 2024-09-07 11:26:33
Lượt xem: 6,675
"Hai triệu, không thể nhiều hơn nữa."
"Ba triệu, không thiếu một xu."
"Bối Lan! Cô có hiểu lầm gì về vị trí của mình không? Danh tiếng của cô giờ thối như vậy, công ty còn nhận cho cô chương trình này là cô nên cảm thấy may mắn lắm rồi đấy, còn dám đòi giá cao như thế?"
Danh tiếng của tôi tệ như vậy là vì ai?
Là vì tôi không đi tiếp rượu, công ty lại mua bài pr nói tôi chảnh chọe.
Mắt bị viêm, thì họ nói tôi lườm các tiền bối.
Bị nghệ sĩ nam cùng công ty quấy rối, tôi tỏ thái độ lạnh lùng, lại bị bảo là đàn áp người mới.
…………
Chắc đến khi Mạnh Khương Nữ đến cũng sẽ bị nói là phá hoại công trình quốc gia mất thôi.
Tôi bình tĩnh uống một ngụm nước, nhìn vị quản lý cấp cao của công ty: "Chỉ tham gia một show thì hai triệu cũng được, nhưng nếu tôi phải tự bôi nhọ mình để làm nền cho Dư Vi, thì là cái giá khác đấy."
Có lẽ vì nhớ ra hợp đồng của tôi chỉ còn hai tháng là hết hạn, vị quản lý suy đi tính lại, cuối cùng cũng đồng ý.
Ký xong hợp đồng cho chương trình "Mười ngày mười đêm nơi hoang dã", tôi vừa hát vừa bước ra khỏi công ty.
Bản edit của Liễu Như Yên, bà trùm phải diện, ăn chộm hãy cẩn thận, lubakachiiii
Tôi đã lên kế hoạch rồi, khi hợp đồng hết hạn tôi sẽ rút khỏi giới giải trí.
Đi một chuyến thẳng đến rừng sa mạc, những điểm tôi muốn khám phá đã khảo sát hết rồi.
Chậc, nghĩ thôi cũng đã phấn khích.
Trước khi ra mắt, tôi là một blogger về sinh tồn nơi hoang dã không lộ mặt, có một tài khoản triệu người theo dõi trên một nền tảng.
Mỗi năm tôi tổ chức hai buổi phát sóng trực tiếp về sinh tồn hoang dã.
Cũng xem như có chút tiếng tăm.
Sau đó, khi đi dạo phố thì bị người săn tìm tài năng phát hiện, rồi bước chân vào giới giải trí, chịu khổ hai năm.
Tôi đã sớm ngứa ngáy tay chân rồi, nhận show này chỉ vì nó có chủ đề về sinh tồn.
Bạn thân gửi tin nhắn nhắc tôi xem hot search.
Tôi còn chẳng cần xem cũng biết.
Công ty đã bắt đầu chạy chiến dịch truyền thông rồi.
Tin tức tôi và "cô con gái quốc dân" mới nổi Dư Vi cùng tham gia show đã lên hot search.
Phần bình luận chia thành hai thái cực.
Một bên khen Dư Vi—
"A a a a, con gái thật tuyệt! Cùng Lục Minh Thâm tham gia show này nữa chứ!"
"Nói thật thì show này trông có vẻ khó khăn đấy, thương con gái quá..."
"Vi Vi cố lên!"
Còn một bên thì mắng tôi—
"Chị này tài nguyên tốt thế?! Kiếp trước cứu mạng sếp chắc?"
"Nhìn thấy cô ta là tôi thật sự phát mệt, có thể đổi người không?"
"Bối trà xanh tham gia show sinh tồn? Cô ta không hại người là may rồi."
"Tránh xa con gái tôi ra!"
…………
Tôi bình tĩnh liếc qua phần bình luận.
Rồi nhắm mắt ngủ trưa.
Rất nhanh đến ngày ghi hình show thực tế.
Chúng tôi ngồi trực thăng đến một hòn đảo hoang.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/chuong-trinh-truc-tiep-noi-hoang-da/chuong-1.html.]
Ekip chương trình kiểm tra hành lý của chúng tôi và thu hết tất cả đồ ăn, mỗi người chỉ được phát một chai nước.
Dư Vi nộp túi khoai tây chiên mà cô ta giấu đi, rồi dễ thương nói lời tạm biệt với túi khoai trước ống kính.
"Khoai tây bé nhỏ, chị sẽ nhớ em."
Tôi thản nhiên dời ánh mắt qua chỗ khác.
Chậc, không cần xem cũng biết sau khi phát sóng, bình luận sẽ khen cô ta đáng yêu như thế nào.
Dư Vi vốn quen với chiêu trò này.
Tổng cộng có năm nghệ sĩ tham gia, ngoài tôi và Dư Vi, còn có ảnh đế ba lần đoạt giải Lục Minh Thâm, cùng với hai thành viên nhóm nhạc nam Lý Thanh và Phương Thành An.
Đúng là oan gia ngõ hẹp.
Lý Thanh chính là kẻ đã quấy rối tôi nhưng không thành, cuối cùng nhảy sang công ty khác.
Bây giờ cậu ta là một idol trẻ đang rất nổi.
Vừa thấy tôi, cậu ta đã nhiệt tình đưa tay ra bắt, tôi giả vờ không thấy rồi quay lưng bỏ đi.
Lại sắp bị chửi chắc luôn.
Nhưng chị đây sắp rút khỏi showbiz rồi.
Chẳng thèm quan tâm.
Nhiệm vụ đầu tiên yêu cầu chúng tôi phải tự đi đến điểm cắm trại trong rừng hoang.
Hành lý tạm thời được giao cho nhân viên.
Trước khi xuất phát, tôi vẫn lấy một con d.a.o Thụy Sĩ để phòng thân.
Lúc tôi cầm d.a.o lên, Lục Minh Thâm liếc nhìn tôi một cái.
Sau đó anh ta cầm một cái bật lửa.
Chúng tôi đi bộ một tiếng đồng hồ, đến nơi mới phát hiện có điều gì đó không đúng.
Xung quanh toàn là cây bụi rậm rạp, cành cây xòe ra như những móng vuốt, đường đi thì gập ghềnh khó khăn.
Hoàn toàn không có dấu vết gì cho thấy có người đã từng đến đây.
Đừng nói đến vật dụng cắm trại, ngay cả nhân viên cũng không có.
Dư Vi hoang mang nhìn xung quanh: "Chuyện gì vậy? Người đâu rồi?"
Lý Thanh: "Có chúng ta đã đi nhầm đường không?"
Lục Minh Thâm bình tĩnh nói: "Gọi điện thoại đi."
Đoạn đường này không có người quay phim theo sát, chúng tôi chỉ còn cách gọi điện cho ekip chương trình.
Nhưng không ngờ điện thoại cũng hoàn toàn không có sóng.
Dư Vi không kìm được mà chửi thề: "Mẹ nó! Cái quái gì vậy!"
Bình thường, cô ta luôn xây dựng hình tượng cô gái ngoan ngoãn, ngây thơ trong sáng.
Lời chửi thề này khiến cả Lý Thanh và Phương Thành An sững sờ.
Nhưng Lý Thanh cũng chẳng phải người tử tế gì.
Cậu ta lấy từ túi trong ra một gói thuốc lá, Dư Vi nhìn thấy cũng đưa tay ra xin: "Cho tôi một điếu."
Vừa đưa lên miệng mới phát hiện không có bật lửa.
"Mẹ kiếp." Lý Thanh cáu kỉnh đá vào một gốc cây, "Cái quái gì thế này! Mấy người đó đi c.h.ế.t hết rồi à!"
Tôi liếc nhìn Lục Minh Thâm vẫn giữ vẻ mặt điềm tĩnh, rõ ràng anh ta có mang bật lửa...
Anh ta đúng là một người thông minh.
Phương Thành An ngẩng đầu nhìn trời: "Trời sắp tối rồi."
Lý Thanh thì điên cuồng đá vào cây.
Không ai để ý đến ánh sáng đỏ nhấp nháy từ camera ẩn trong bụi cây.