Chuộc Tội - Chương 9
Cập nhật lúc: 2024-08-08 20:15:43
Lượt xem: 3,784
Trong những năm qua, ta đã tìm kiếm tin tức về Trần Triển. Trời cao đã phù hộ, ta lại gặp lại hắn.
Cách tốt nhất để trả thù một người là phá hủy những thứ mà hắn quý trọng nhất.
Hắn coi trọng danh vọng công danh, ta không ngại hạ mình để khiến hắn phải chịu nhục. Ta giả vờ có thai, ép hắn hủy hôn với Lục Tĩnh Huyên, nhưng không ngờ, hắn còn tồi tệ hơn cả ta nghĩ.
Nếu không đưa Trần Triển ra công lý, e rằng còn nhiều nữ nhân khác sẽ bị hắn hại.
"Ngươi từ đầu đến cuối đều chỉ là trả thù?" Hắn từng bước tiến về phía ta, ánh mắt rực lên như ngọn lửa.
"Chính ngươi mới vô liêm sỉ, vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn, lợi dụng cả nữ nhân."
Hắn im lặng một lúc, rồi cười khẩy: "Cũng chỉ tại các ngươi không tự trọng, từng người từng người cứ muốn bám lấy ta."
"Năm đó ta hoàn toàn không nhận ra tỷ tỷ của ngươi, là tỷ tỷ của ngươi tự tìm đến. Một ả gái lầu xanh, phục vụ cho quan lớn đã là vinh dự cho ả ta rồi."
"Bộp" một cái tát mạnh vào mặt Trần Triển: "Còn Mục Hân thì sao? Tại sao phải uy h.i.ế.p nàng, ép nàng ngủ với ngươi?"
"Ả ta có thể cắm sừng chồng mình, vậy ngủ với ta thì có làm sao!" Ánh mắt hắn đỏ ngầu, nhìn chằm chằm vào ta: "Còn ngươi, một thiếu nữ trong trắng, vì trả thù mà hạ mình dưới ta, ta đã hưởng lợi không ít."
Ta mỉm cười, từng chữ một: "Ngươi làm sao biết ta là thiếu nữ trong trắng?"
22
Sau khi tỷ tỷ ta chết, lão tú bà đã ép ta tiếp khách. Lần đầu tiên cùng Trần Triển thân mật, ta đã dùng kế để hắn tin rằng ta là một thiếu nữ khuê các.
"Ta chẳng quan tâm đến sự trong trắng hay tiết hạnh. Trần Triển, khi ngươi đè lên người ta, chẳng phải cũng đang làm vui lòng ta, nịnh bợ ta sao?"
"Ngươi, hạ lưu!" Hắn tức giận, ánh mắt bốc lửa.
"Ngươi càng chửi mắng, càng kích động, mạng sống của ngươi sẽ càng ngắn lại."
Hắn ngẩn ra một chút, ta mỉm cười nhìn hắn: "Ngươi nói tỷ tỷ ta là gái lầu xanh, nhưng lại quên rằng ta cũng xuất thân từ nơi đó. Những mưu mẹo trong lầu xanh, ta cũng học được không ít."
Ta hàng ngày thoa thuốc dưỡng da lên cơ thể mình, trong thuốc có trộn độc dược, khi hoan lạc, độc tố sẽ thẩm thấu vào cơ thể Trần Triển qua mồ hôi.
Khi hắn kích động, độc tố sẽ xâm nhập vào xương tủy, trở thành dấu chấm hết của cuộc đời hắn. Cách này có thể âm thầm tước đi mạng sống của hắn.
"Ngươi là loại đàn bà hạ lưu." Hắn định vung tay đánh ta, nhưng vì bị còng tay kéo căng, đau đớn đến mặt mày méo mó: "Tại sao, giữa bao nhiêu người phụ nữ, ta lại thật lòng với ngươi nhất?"
"Thật lòng? Ngươi cũng xứng sao?" Ta nhìn hắn, hắn giơ hai tay lên, quấn chặt ta bằng dây xích giữa các còng tay.
Cai ngục nghe thấy âm thanh, vội vã chạy đến.
Từ bổ khoái đá mạnh vào Trần Triển, đỡ ta dậy: "Vãn Tình cô nương, có sao không?"
Ta thở hổn hển, vẻ mặt đáng thương: "Hắn muốn g.i.ế.c ta."
Từ bổ khoái chuyển ánh mắt sang hắn: "Đến lúc c.h.ế.t rồi còn không biết hối cải."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/chuoc-toi/chuong-9.html.]
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
Trần Triển mở miệng, m.á.u đen chảy ra từ miệng, nhìn rất đáng sợ.
Chúng ta định quay lưng đi, Trần Triển liền nắm lấy gấu quần của Từ bộ khoái: "Tại sao, ta sắp xếp mọi thứ thật chu đáo, ngươi vẫn nghi ngờ, chỉ vì vết hằn trên cổ họ không giống nhau sao?"
Từ bổ khoái đá tay hắn ra: "Ngươi đã bỏ sót một điều. Khi Lý Thùy g.i.ế.c Trương Tam và Lý Trực, hắn ném họ xuống sông, t.h.i t.h.ể bị nước sông trôi về bờ, có dấu vết bị ngâm nước. Còn ngươi thì trực tiếp vứt Mục Hân và ngốc tử ở bờ sông."
Trần Triển cười gượng, m.á.u đen trào ra từ khóe miệng, sắt mặt hắn cực kỳ đáng sợ.
23
Từ bổ khoái đưa ta ra khỏi ngục, Lục Tĩnh Huyên đứng đợi bên ngoài.
“Hắn đã nói gì với ngươi?”
Ta nắm lấy tay Tĩnh Huyên: “Ta phải xin lỗi ngươi, vì báo thù mà đã làm tổn thương ngươi.”
Nàng ấy ngạc nhiên một chút, sau đó vung tay lên: “Haiz, ta ghét nhất là sự ganh đua giữa các nữ nhân. Ngươi không cần phải xin lỗi đâu.”
Ta nghi hoặc nhìn nàng ấy: “Ganh đua giữa các nữ nhân là gì?”
“Tại chỗ chúng ta bây giờ.” Nàng ấy dừng một chút: “Ta từng cùng phụ thân chu du tứ phương, đến một nơi mà mọi người đều bình đẳng. Ở đó, nữ tử không cần phải bị giam hãm trong hậu viện, có thể ra ngoài làm việc, không nhất thiết phải dùng sắc đẹp để phục vụ người khác, cũng không cần phải kết hôn sinh con, mà có thể yêu nhau không phân biệt giới tính.”
Ta càng nghe càng cảm thấy không đúng, vẻ mặt lúng túng.
Nàng ấy gãi đầu: “À, dù sao thì ngươi không cần phải xin lỗi, ta cũng chưa bao giờ thích Trần Triển. Hắn có vẻ văn nhược không chút hấp dẫn, ta thích đàn ông cơ bắp có sáu múi. Ta vốn dĩ đã định đào hôn rồi.”
Ta gật đầu một cách mơ hồ, sinh ra chút ngưỡng mộ đối với nơi nàng ấy nói. Nếu ngày trước ta và tỷ tỷ có thể đến đó, có lẽ là tỷ tỷ đã không phải chịu chết.
Lục Tĩnh Huyên khoác tay lên tay ta: “Vãn Tình, ta tin vào vòng luân hồi. Tỷ tỷ ngươi chắc chắn đang sống hạnh phúc và vui vẻ ở một không gian khác.”
Chúng ta nhìn lên bầu trời, không nói gì. Phía sau truyền đến giọng của Từ bổ khoái: “Vãn Tình cô nương, Lục tiểu thư, Trần Triển đã c.h.ế.t trong ngục vì nôn ra máu.”
“Ồ?”
“Tống ngỗ tác nói, từ lâu hắn đã mắc bệnh hiểm nghèo.”
Ta thở phào, nhìn về phía xa, tỷ tỷ ơi, giờ người có thể yên nghỉ rồi.
Ta quyết định rời khỏi trấn Tam Thủy, từ biệt Lục Tĩnh Huyên tại bến sông.
Nàng ấy nắm tay ta, nước mắt lưng tròng: “Thực ra, ngươi không cần phải quan tâm đến những lời đồn đó. Họ muốn nói thế nào thì cứ để họ nói.”
“Ta từ trước đến nay đều không quan tâm người khác nói gì. Đại thù đã báo xong, ta sẽ đi ngao du tứ phương, ngắm nhìn sông núi.”
Sự trong trắng của nữ nhân không thể ràng buộc ta, miệng lưỡi người khác cũng vậy.
Con thuyền rời bến, nước sông gợn sóng lăn tăn, những linh hồn đã c.h.ế.t oan ức, hẳn là đã được yên nghỉ.
[Hoàn]