Chức Nữ Vá Mệnh - Chương 9
Cập nhật lúc: 2024-03-26 19:14:07
Lượt xem: 565
Tôi còn đang thắc mắc vì sao cô em vợ của thôn trưởng lại mang bánh chưng đến, còn lải nhải nhiều như vậy với tôi thì thôn trưởng đến. Lúc này tôi mới hiểu hoá ra là cô ta đang đợi ông ta, đến từ đường chẳng qua cũng chỉ là làm cái ngụy trang.
Cô em vợ yểu điệu nói trời mưa phùn, nước mắt lại doanh doanh nói nhà chồng và chồng mình luôn hành hạ đánh chửi cô ta. Quần áo của cô ta vẫn mỏng manh như vậy, dây lưng quần cũng không được thắt chặt chẽ. Chưa nói được mấy câu, thôn trưởng liền nảy sinh ý đồ khác…
Ông ta thuận tay luồn vào làn váy ngắn của cô em vợ, làm lộ ra hai cái chân trơn bóng lại cân xứng rồi vùi đầu vào n.g.ự.c của cô ta, thưởng thức đến vang tiếng chùn chụt…
Bọn họ chắc là cũng đã không còn nơi nào để đi nên mới ở ngay trước mặt những bài vị bày trên từ đường cùng với trước mặt tôi trình diễn xuân cung sống. m thanh rên rỉ nhỏ vụn lại đè nén không ngừng trào ra từ miệng của hai người. Tôi nhớ lúc thôn trưởng ở nhà tôi cũng đối xử với mẹ tôi như vậy. Cha tôi thì ở ngay sát vách nhưng hai người bọn họ lại không chút kiêng nể gì. Khó trách ông lại nhiều lần bảo tôi cho mình chút thuốc chuột để uống ch.ết đi cho rồi.
Nhớ đến dáng vẻ của cha mà tôi hận đến trào cả nước mắt. Lúc này, hai kẻ bên kia cũng đã xong chuyện của mình rồi…
Thôn trưởng móc ra chút bạc vụn từ trong n.g.ự.c mình đưa cho cô em vợ. Hai người thế mới lưu luyến không rời tách nhau ra.
Cô em vợ đi trước còn ông ta thì ở lại chậm hơn, quan sát tôi với vẻ u sầu hiện rõ trên mặt.
Tôi biết ông ta đang ưu sầu về cái gì?
Người ốm đau trong thôn phần lớn đều đã có chuyển biến tốt, còn lại những người không tìm đến chỗ tôi để thêu mệnh thì đa phần đều là trong nhà cực kỳ nghèo rớt mồng tơi, không dâng lên nổi hai miếng thịt và hai đấu gạo. Hoặc cũng có thể là không phải mắc bệnh nặng gì nên cứ thế cong lưng gánh vác cho qua.
Bởi vậy, gần đây đã không có người nào đến dâng cúng cho tôi nữa. Mà cũng chính vì thế, những vết thương trên người tôi đã khôi phục tốt hơn nhiều. Chỉ có điều, vết sẹo thì luôn luôn vẫn còn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/chuc-nu-va-menh/chuong-9.html.]
Việc tốt với tôi thì đối với thôn trưởng lại không phải là dấu hiệu tốt lành gì! Bởi vì ông ta sẽ không thể đổi tôi lấy tiền dâng cúng nữa.
09.
Hôm sau, mẹ tôi bước vào từ đường, nhìn bàn thờ rỗng tuếch mà ngờ vực hỏi tôi: “Dạo này không có ai đến dâng cúng nữa thật à?”
Tôi lắc đầu. “Ngay đến cái bóng cũng chẳng thấy thì nói chi đến đồ dâng cúng…”
Tôi thoáng dừng: “Nhưng mà hôm qua có hai người tới đây, có điều là không phải vì cần thêu mệnh.”
“Ai tới?” Mẹ tôi cảnh giác hỏi.
“Thôn trưởng với em vợ của ông ta.”
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
“Bọn họ tới đây làm gì?”
Tôi đỏ mặt đáp: “Mẹ nói xem!”