Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Chức Nữ Vá Mệnh - Chương 6

Cập nhật lúc: 2024-03-26 19:12:38
Lượt xem: 378

Em trai tôi ch.ết rồi, cứ thế không rên một tiếng đã rời đi giống như chìm vào giấc ngủ sâu. Cả người nó không có vết thương nào, cũng không rơi ra một giọt m.á.u nhưng cứ thế im lìm mà đi.

Mẹ tôi run rẩy giơ tay xem thử hơi thở của nó nhưng lập tức lại rụt tay về.

“Mãn Bảo!!!”

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD

Bà kêu thật lớn, thậm chí còn thu hút một đám quạ đen.

Tôi nhớ lần trước khi mẹ tôi khóc lóc thảm thiết như thế này là vào ngày cha tôi gặp tai nạn. Hai cái đùi của ông be bét. Bà níu lấy tóc mình, nói đáng ra không nên vì ganh đua với mấy bà hàng xóm trong thôn mà để cho cha tôi đi săn đợt này.

Đáng tiếc, sự hối hận của bà chỉ tồn tại được ba ngày. Bởi vì ba ngày sau, bà đã rơi mình vào vòng tay ôm ấp của thôn trưởng, biến sự áy náy mỏng manh kia trở thành làn khói dưới đáy bếp, gió thổi liền tan.

……………………

Thấy em trai tôi xảy ra chuyện, người trong tộc liền cuống quít xoay quanh. Anh em đồng hao của thôn trưởng (chồng của cô em vợ) cũng vội ôm em tôi vào ngực, ra sức lay tỉnh và xoa nắn cho nó. Nhưng em tôi vẫn mềm như cọng bún thiu không có xương cốt, tay chân rũ xuống hai bên không có tri giác gì…

Tay của nó vừa lúc đối diện với tôi, tôi thấy rõ được sinh mạch trong lòng bàn tay đó đã biến mất.

………………

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/chuc-nu-va-menh/chuong-6.html.]

Em trai tôi từ khi chào đời đã không thể phát ra bất cứ âm thanh nào, về sau lớn đến ba tuổi cũng vẫn chưa biết nói. Tất cả những việc như ăn cơm, uống nước, đi tiểu, ngủ… ở trong miệng nó đều là a, a, a.

Cha mẹ tôi vô cùng lo lắng liền đi tìm thầy thuốc nhưng cho dù ông ấy đã nhìn suốt cả buổi từ sáng đến trưa vẫn không ra ngô ra khoai nào.

Cha mẹ tôi lại đi tìm người đoán mệnh. Người đoán mệnh nói sinh mạch của em tôi rất tốt. “Quý nhân chậm nói, cậu ấy có cái phúc của trẻ nhỏ.”

Cha mẹ tôi vì vậy mà luôn tin rằng sẽ có một ngày em trai tôi biết nói, cũng tin tưởng rằng nó sẽ sống lâu trăm tuổi.

Khi đó, tôi có xem qua lòng bàn tay của em trai mình. Giống như thầy bói đã nói, đường vân trên đó cực kỳ rõ ràng lại rất thô to, không bị tẻ nhánh lại cũng không bị đường khác cắt ngang. Thế nhưng hôm nay, cái sinh mạch khỏe mạnh ấy đột nhiên không còn nữa!

Tôi bỗng nhớ đến hình dáng của em trai lúc nhỏ mà trong lòng khó chịu vô cùng.

Lúc này, mẹ tôi giống như đột nhiên nghĩ ra cái gì bèn ôm em trai đến cầu khẩn trước mặt tôi.

“Đào Nha! Con mau cứu em trai của con đi!”

Sau đó, bà lại chuyển qua hướng thôn trưởng: “Mau đưa giấy vàng viết ngày sinh tháng đẻ của Đào Nha tới cho tôi…”

 

Loading...