Chức Nữ Vá Mệnh - Chương 2
Cập nhật lúc: 2024-03-22 20:29:55
Lượt xem: 985
Qua rất lâu, cuối cùng thì em trai tôi cũng đã may xong rồi.
Mẹ nhận lấy kim khâu từ nó rồi kết một cái nút thắt trên khóe miệng tôi, lại cầm kéo cắt xoẹt một phát. Vào khoảnh khắc khi đầu sợi chỉ rơi xuống, em trai tôi đột nhiên kêu lên: “Mẹ!”
Mẹ ôm chầm lấy em trai tôi, khóc không thành tiếng. “Mãn Bảo biết gọi mẹ rồi! Mãn Bảo biết nói chuyện rồi!”
Tim tôi khó chịu như bị kim đâm.
Gân chân của tôi bị đứt, miệng bị may nhưng đều không khiến cho bà phải rơi một giọt nước mắt nào, vậy mà vẻn vẹn chỉ bằng một tiếng kêu mẹ của em trai lại khiến cho bà ấy phải bật khóc.
Thôn trưởng kêu em trai tôi gọi thử ông ta là thúc, da thịt trên mặt cũng vì hưng phấn mà giật nảy lên đến mấy lần. Ông ta vây quanh bàn thờ, trong miệng liên tục nỉ non: “Được rồi! Hoàn thành rồi!”
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
Tôi đã trở thành Chức Nữ mà thôn trưởng luôn tâm niệm trong lòng.
Từ đó kể về sau, cứ mỗi khi có bất cứ ai thấy trên người không thoải mái thì chỉ cần khâu vài đường ở vị trí tương ứng trên người tôi thì lập tức kim đến bệnh trừ…
Mẹ tôi nhặt viên kẹo ở trên đất lên, lột vỏ đút vào miệng của em trai tôi rồi dẫn nó đi mua thịt. Không bao lâu sau, hơn phân nửa thôn đều biết đến việc em trai tôi đã biết nói.
Người trong tộc ào ạt xông tới từ đường như đ.iên. Mẹ tôi cầm thịt, ôm em trai tôi đứng sang một bên để xem trò hay.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/chuc-nu-va-menh/chuong-2.html.]
Có người phụ nữ nghi ngờ thì thầm: “Nếu Chức Nữ linh như vậy thì sao không khâu cái chân cho cha của cô ta trước mà lại đi cứu thằng em bị câm kia?”
Đáy lòng tôi cực kỳ chua xót. Cha tôi vì muốn kiếm cho mẹ tôi một chiếc áo da đã lên núi đi săn nhưng lại bị thương, liệt người suốt ba năm nay. Suốt thời gian này, bà ấy chưa từng cho ông ăn một bữa cơm no, mỗi ngày đều mắng tại sao lúc trước ông không té ch.ết luôn đi cho rồi.
Tôi biết bà ấy là không muốn cho cha tôi được khỏe lại…
Thôn trưởng thính tai nghe được lời nói nghi hoặc kia liền lấy hai miếng thịt và cầm hai đấu gạo đặt lên bàn thờ, sau khi cúng bái xong bèn kêu bà mẹ bị què của ông ta tới khâu bên chân trái của tôi.
Bà cụ bị mờ nhưng ra tay lại hung ác, vừa cầm lên kim khâu liền may thẳng từ đùi đến gót chân tôi. Sợi chỉ len lỏi giữa da thịt vừa đi vừa bị kéo, m.áu tươi nhiễm đỏ loang lổ cả mặt bàn. Miệng tôi bị may lại đau nhức tới không thể nói được…
Chỉ thấy vẻ mặt của mẹ tôi căng thẳng nhìn chằm chằm bà cụ chứ chưa từng để mắt đến tôi.
Bà ấy không thương tôi mà chỉ là sợ tôi sẽ mất linh, không thể trị chân được cho bà cụ.
Thời gian uống hết một chén trà qua đi, chân trái của tôi đã khâu đầy lít nha lít nhít, còn mẹ của thông trưởng thì đã không còn què nữa.
Mẹ tôi thở phào, tươi cười đắc ý.
Người trong tộc thấy tôi linh như vậy liền nhốn nháo đòi trở về chuẩn bị lễ vật để dâng cúng. Mẹ tôi thắp trước mặt tôi một nén nhang, lại nhón lấy một miếng thịt của thôn trưởng, hớn hở đem về nhà nấu cơm cho em trai tôi ăn.