Chú nhỏ yêu tôi quá mức rồi! - Chương 2

Cập nhật lúc: 2025-02-24 11:20:49
Lượt xem: 1,620

5

Từ hôm đó trở đi, mắt chú nhỏ cứ đỏ hoe hoe.

Tôi hỏi mãi chú có chuyện gì, chú chỉ nói là chuyện công ty, không chịu nói thật với tôi.

Tối hôm đó, khi đi ngang qua thư phòng chú nhỏ, tôi lại nghe thấy tiếng chú khóc.

Tôi thật sự chịu hết nổi nữa rồi, mạnh tay đẩy cửa bước vào.

“Chú nhỏ rốt cuộc là có chuyện gì thì chú nói cho con biết đi, có phải chú bị bệnh nan y không!”

“Dù thế nào con cũng sẽ ở bên cạnh chú mà!”

Chú ngơ ngác nhìn tôi, làn da trắng lạnh ửng hồng vì khóc, khóe mắt còn vương lệ, đôi mày vốn sắc sảo lạnh lùng, lúc này trông có vẻ tủi thân lạ thường.

Tôi sải bước tới, nâng niu ôm lấy gương mặt chú, nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt còn đọng trên khóe mi chú.

“Chú nhỏ, Chỉ Chỉ là người trẻ tuổi, khả năng chịu đựng tâm lý rất tốt đó.”

Rõ ràng trong mắt chú đang ánh lên vẻ cảm động nhưng chú lại đột ngột gạt tay tôi ra.

“Bệnh nan y cái gì mà bệnh nan y, con đừng có nguyền rủa chú.”

Chú cúi gằm mặt, vội vàng lau đi nước mắt.

Ngẩng đầu lên lần nữa, ánh mắt chú đã khôi phục vẻ lạnh lùng u ám thường ngày, khiến người ta không sao đoán được.

Giọng chú vốn dĩ đã lạnh, trong đêm tĩnh mịch nghe càng thêm băng giá như tiếng ngọc vỡ.

“Chỉ Chỉ, con lớn rồi, có thể có bạn trai được rồi đấy.”

“Trước kia là chú quản con, bây giờ chú không quản nữa, chỉ cần chàng trai kia vừa mắt chú, con có thể yêu đương.”

Yêu đương với người con trai nào khác ngoài chú nhỏ, tôi chưa từng nghĩ tới.

Rõ ràng người đàn ông ưu tú nhất đang ở ngay bên cạnh tôi đây, sao tôi phải hạ mình chọn người khác làm gì?

Cùng lắm thì, tôi tự lực cánh sinh dọn ra ngoài ở riêng, đoạn tuyệt quan hệ chú cháu với chú, như vậy có lẽ chú sẽ không cảm thấy mất mặt đến thế nữa.

Cổ họng tôi nghẹn đắng, bất chấp tất cả ôm chầm lấy cổ chú.

Nước mắt nóng hổi lăn dài trên má thấm ướt cổ áo chú.

“Chú nhỏ, xin chú đừng từ chối con, cho con ôm chú một lát thôi.”

Trong đêm tĩnh mịch, chúng tôi lắng nghe hơi thở của nhau.

Ranh giới thân phận ngăn cách giữa hai người, tựa hồ tan biến trong khoảnh khắc ngắn ngủi này.

Vòng eo tôi khẽ bị chạm vào, chưa đầy một giây đã rời ra.

Chú vẫn còn e dè.

Nhưng tôi nhất định sẽ cố gắng khiến chú gạt bỏ mọi e dè.

6

Để có thêm tiền, đến lúc đó dọn ra ở riêng với chú nhỏ, tôi bắt đầu tìm việc làm thêm ở trường.

Xã trưởng nghe chuyện này xong, chủ động tìm đến tôi.

“Em gái mình năm nay học lớp 11, cuối tuần cần người dạy kèm vẽ, cậu học giỏi thế này, dạy em ấy quá sức luôn ấy chứ, hay là cậu giúp mình một tay nhé? Lương theo giờ là 500 tệ.”

Nghe đến câu cuối, mắt tôi sáng rực lên.

“Được đó được đó.”

“Nhưng mà… Ban ngày em ấy phải đi học thêm rồi, chắc chỉ rảnh vào buổi tối thôi, không biết cậu…”

“Rảnh rảnh rảnh, buổi tối tớ quá là rảnh luôn ấy chứ!”

Cậu ấy cười, mắt cong cong như vầng trăng khuyết.

“Vậy được, để tớ đẩy Wechat của em ấy cho cậu nhé.”

Bảy giờ tối thứ bảy, tôi đúng giờ ra khỏi nhà.

Chú nhỏ ngồi ở phòng khách đối diện với máy tính họp hành, thấy tôi định ra ngoài, chú nói vội vào máy tính mấy câu rồi gọi tôi lại.

“Đi đâu đấy?”

Vẻ mặt chú lạnh lùng, giọng điệu hờ hững, khí thế uy nghiêm khi làm việc khiến tôi có chút căng thẳng.

Tôi không muốn để chú biết tôi đi làm thêm, bèn bịa đại một lý do.

“Bạn cùng phòng rủ con đi chơi ạ.”

Chú khựng lại một chút, hỏi:

“Mấy giờ về?”

Tôi tính toán cẩn thận thời gian.

“10 giờ ạ.”

“Ừ, đi đường cẩn thận.”

Chú quay người lại đối diện với máy tính.

Mười một giờ đêm, tôi vội vã trở về.

Dưới lầu không thấy bóng dáng chú nhỏ, tôi rón rén lên lầu, cả đường đi đều rất an toàn.

Chắc chú ngủ rồi.

Vừa mở cửa phòng ra tôi đã giật mình hết vía.

Chú đang ngồi trên chiếc sofa đơn bên cạnh giường tôi đợi tôi.

“Sao không gọi tài xế?”

Tôi cố gắng che giấu vẻ bối rối:

“Con cũng chỉ là muốn tập lái xe thôi mà.”

Chú nhíu mày: “Chú không yên tâm để con tự lái xe, chẳng phải đã bảo con sau này đừng lái xe nữa rồi sao.”

Tôi nhún vai:

“Con cũng phải lớn chứ ạ, chẳng lẽ cả đời này phải nhờ tài xế chắc.”

Ánh mắt chú khựng lại, ngay sau đó hai mắt từ từ đỏ lên.

Yết hầu chú khẽ động, môi mấp máy như muốn nói gì đó, nhưng rồi lại thôi.

Chú đột ngột cúi đầu, giọng điệu mang theo chút tự giễu cợt:

“Nói cũng phải.”

Rồi chú đứng dậy.

“Nghỉ ngơi sớm đi.”

Tôi cố gắng đoán xem tâm trạng chú thế nào nhưng nghĩ mãi nghĩ mãi, rốt cuộc vẫn là công cốc.

7

Ngoài việc dạy kèm, lúc rảnh rỗi tôi còn nhận viết bài trên mạng, tuy hơi mệt nhưng hơn nửa tháng trời cũng kiếm được kha khá tiền.

Tôi cất hết số tiền kiếm được vào một chiếc thẻ riêng, để phân biệt với tiền chú nhỏ cho tôi.

Gần đây, hình như chú nhỏ cũng không muốn quản tôi nữa, có khi tôi về đến nhà hơn 11 giờ đêm, chú cũng chẳng nói gì tôi.

Chỉ là ban đêm thường nghe thấy tiếng bước chân nặng nề đi ngang qua cửa phòng tôi, hình như chú bị mất ngủ.

Nửa đêm mười hai giờ, tôi vẽ được một nửa bức tranh, định ra ngoài pha chút cà phê uống.

Đi ngang qua thư phòng chú nhỏ, tôi nghe thấy tiếng chú và quản gia Lý nói chuyện.

Tính tò mò nổi lên, tôi nép vào tường lắng nghe một lát.

Chú nhỏ: “Con bé lớn rồi, không quản được nữa rồi, dám cả gan đi đến nhà đàn ông con trai vào ban đêm.”

Quản gia: “Tôi tin tiểu thư biết chừng mực, không làm chuyện gì quá đáng đâu.”

Chú nhỏ: “Nó còn là con nít, nó biết chừng mực cái gì chứ? Máu nóng nổi lên, cái gì nó cũng dám làm ấy chứ!”

Quản gia: “Haizz, tiểu thư cũng trưởng thành rồi, cậu chủ nên buông tay đúng lúc thôi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/chu-nho-yeu-toi-qua-muc-roi/chuong-2.html.]

Chú nhỏ: “Tôi cũng định buông tay đây, tôi mặc kệ nó, dù sao sau này nó cũng sẽ có cuộc sống riêng, gia đình riêng, đến lúc đó, chắc chắn sẽ vứt chú nhỏ này ra sau đầu cho coi. Không, hôm nay nó đã vứt tôi ra sau đầu rồi ấy chứ, về đến nhà thấy tôi mà cứ làm như không thấy, đến cả một tiếng chào hỏi cũng không có.”

Tôi nghe mà ngơ ngác cả người.

Hôm nay tôi là vì vội vẽ bài nên mới không kịp chào hỏi chú nhỏ mà huhuhu.

Chú nhỏ à, chú đừng hiểu lầm con nha!

Quản gia: “Sao lại thế được ạ? Cậu chủ là người quan trọng nhất của tiểu thư mà.”

Cũng may có quản gia Lý bênh vực tôi.

Chú nhỏ: “Quan trọng cái khỉ gì, con bé vong ân bội nghĩa đó suốt ngày bận yêu đương, đã lâu lắm rồi có rảnh đâu mà để ý đến tôi.”

Lúc nói câu này, giọng chú có phần cô đơn.

Quản gia: “Ờm…”

Ờm ờm một hồi lâu, ông cũng không nghĩ ra được câu nào để biện hộ nữa.

Chú nhỏ: “Thôi vậy, không làm khó ông nữa, ông về ngủ đi, tôi tự tiêu hóa một mình vậy. Chắc đây là giai đoạn mà bậc cha mẹ nào cũng phải trải qua thôi nhỉ.”

Trong phòng vang lên tiếng bước chân, tôi vội vàng lủi thủi chạy về phòng mình.

Tuy rằng trong lời nói của chú nhỏ đều tự nhận mình là bậc phụ huynh.

Nhưng tôi vẫn nghe ra được mùi vị chua lè của sự ghen tuông.

Ừm… Đây là một điềm báo tốt.

Vậy thì chú nhỏ cứ tiếp tục hiểu lầm đi vậy.

8

“Chú nhỏ, con muốn dọn ra ngoài ở riêng.”

Ấp ủ mấy tuần trời, cuối cùng tôi cũng có đủ dũng khí nói ra với chú.

Thật ra hồi mới vào đại học, tôi đã ở ký túc xá rồi.

Nhưng chú nhỏ bảo, không có tôi ở nhà chú không quen, thế là lại đón tôi về.

Còn đổi sang căn biệt thự gần trường hơn để ở.

Bây giờ tôi chỉ nghỉ trưa ở trường, mỗi ngày vẫn đi học về.

Vốn dĩ tôi định đợi thêm một thời gian nữa mới dọn ra ngoài nhưng mấy ngày nay Trương Tử Yên cứ hay đến tìm chú nhỏ.

Mà lần nào chú nhỏ cũng tìm cớ đuổi tôi đi, còn bảo quản gia Lý trông chừng tôi, không cho tôi tham gia vào cuộc nói chuyện của họ.

Tôi cảm thấy nếu mình không hành động nữa, hai người họ sẽ thành đôi mất.

Tiếng đàn piano bắt đầu lạc điệu rồi trở nên hỗn loạn, cuối cùng, mười ngón tay chú cùng lúc đập mạnh xuống phím đàn, âm thanh chói tai vang lên như sấm rền.

Đợi tiếng đàn lắng xuống, chú ngước mắt lên nhìn tôi, giọng nói lạnh lùng mà rõ ràng.

“Dọn đi đâu? Con chê chú rồi không muốn ở cùng chú nhỏ nữa, đúng không?”

Tôi nhìn chằm chằm gương mặt tuấn tú đang giận dữ của chú, thầm nghĩ, hình như chú càng ngày càng để ý đến suy nghĩ của tôi rồi thì phải.

Tôi cười híp mắt đáp:

“Đương nhiên là không phải rồi ạ, con có chê ai cũng không chê chú nhỏ đâu, chỉ là con muốn tự lập một thời gian xem sao thôi, xem không có chú nhỏ bên cạnh thì con có thể tự chăm sóc bản thân tốt được không ấy mà.”

Chú sau khi nghe tôi nói thì như thể bị sét đánh trúng, lắc đầu không tin nổi.

“Không còn ‘chú nhỏ’ nữa à… Thì ra trong lòng con nghĩ về chú như vậy sao!”

Nhìn vẻ thất thần của chú, tôi bĩu môi ra vẻ ấm ức.

“Con đi hay không thì có ảnh hưởng gì đến chú đâu, dù sao chẳng phải chú cũng muốn tìm bạn gái rồi sao, không muốn con tơ tưởng đến chú nữa à.”

“Haizz, vốn dĩ con thích chú nhỏ lắm đó, tại chú nhỏ chê con làm mất mặt chú nên con chỉ có thể xem chú nhỏ như người lớn trong nhà thôi.”

Ánh mắt anh lộ rõ vẻ giằng xé và ảo não.

Nén cảm xúc một hồi, anh mới bình tĩnh lại được.

“Con định dọn ra ngoài ở chung với bạn trai hả?”

Tôi tinh nghịch đáp: “Chú nhỏ đoán xem.”

Ánh mắt sắc bén của anh lập tức b.ắ.n tới, tóe lửa giận dữ.

Anh bật dậy cái rầm, dồn tôi vào giữa cây đàn piano và tường.

Chiều cao chênh lệch khiến tôi cảm thấy áp lực vô cùng.

Một cơn thịnh nộ bùng nổ, như muốn nhấn chìm tôi.

“Con muốn ta tìm cả mấy chục vệ sĩ theo dõi con 24/24 rồi đưa thẳng kết quả cho ta xem, hay là muốn ta phải đoán hả?”

“Hay là, ta gọi thẳng thằng nhóc đó đến đây, hỏi nó xem, còn nhỏ tuổi mà dám không thèm xin phép phụ huynh, đã vội vã đòi ở chung với cháu gái bảo bối nhà người ta, không sợ ta bóp c.h.ế.t nó à?”

“Lạc Chỉ Chỉ, ta nói cho con biết, ta sẽ bóp c.h.ế.t nó đấy!”

Bóp thì bóp đi, dù sao cũng có ai đâu mà bóp.

Nhưng mà, chú giận dữ như vậy, chẳng lẽ là ghen rồi sao?

Tôi quyết định đổ thêm dầu vào lửa.

“Nhưng mà chú nhỏ à, chẳng lẽ con ngay cả quyền quyết định cuộc đời mình cũng không có sao?”

“Chú nhỏ bác bỏ hết nguyện vọng này đến nguyện vọng khác của con, lần này coi như con nhượng bộ đi nhưng con cũng là người mà, bị đè nén lâu ngày rồi cũng có ngày bùng nổ thôi.”

“Đến lúc đó nếu con thất vọng về chú nhỏ quá rồi, lỡ như con giận dỗi bỏ đi cùng chồng đến thành phố khác, hoặc là dứt khoát gả ra nước ngoài luôn, không bao giờ về thăm chú nhỏ nữa thì sao…”

“Không bao giờ về thăm nữa! Con còn dám nói không bao giờ về thăm ta nữa hả!”

Anh nổi đóa lên, ngắt lời tôi, cả khuôn mặt đỏ bừng.

“Con có biết rằng trên đời này, ta mới là người duy nhất đáng để con tin tưởng không!”

“Nhưng mà… sau này chú nhỏ kết hôn rồi, nhỡ đâu không quan tâm đến con nữa thì sao…”

“Không có chuyện đó đâu! Cùng lắm thì ta cả đời không cưới vợ, cứ nhìn chằm chằm vào con là được.”

Tôi cúi gằm mặt.

Khóe miệng không kìm được mà cong lên.

“Sao, con không tin hả?”

“Tin… Nhưng mà con cũng phải lấy chồng chứ, không thể cứ để chú nhỏ nhìn chằm chằm mãi được…”

“Lấy chồng lấy chồng lấy chồng, con sốt sắng muốn gả đi như vậy sao!”

Tôi ngẩng đầu lên.

Vô tội chớp chớp mắt:

“Dạ…”

“Ưm…”

Anh bất ngờ cúi xuống hôn tôi, ngậm chặt lấy môi tôi.

Hôn như trút giận, nghiến ngấu cắn mút, nụ hôn vừa hung hăng vừa bá đạo.

Hai tay tôi chống lên n.g.ự.c anh, thở dốc dồn dập.

Không biết qua bao lâu, hai chân tôi mềm nhũn, cả người bị anh hôn đến thiếu oxy, đã hoàn toàn dựa cả vào người anh.

Vậy mà anh lại đột ngột rời ra.

Đặt tôi ngồi lại xuống ghế đàn.

Ánh mắt chứa đầy dục vọng và tỉnh táo đan xen, anh khàn giọng cảnh cáo:

“Xem sau này con còn dám chọc giận ta nữa không.”

Nói xong, khi tôi còn chưa kịp phản ứng, anh đã vụt chạy mất hút.

Tôi ngơ ngác hồi lâu.

Xác nhận anh không có ý định quay lại, tôi lập tức mất hết sức lực.

Chú nhỏ à, hôn thì đã hôn rồi, vậy mà lại không muốn chịu trách nhiệm sao?

 

Loading...