Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Chu Chử - Lâm Niệm - 3

Cập nhật lúc: 2024-07-22 08:02:18
Lượt xem: 509

6.

Sau khi đưa Tiểu Khả đến nhà trẻ, Chu Chử đến công ty làm việc. Tôi lơ lửng bay theo phía sau anh. Mọi người chào đón anh với vẻ mặt thận trọng, có lẽ vì họ đều đã nghe nói về cái c..hết của tôi. Nhưng vẻ mặt Chu Chử vẫn lạnh nhạt như thường.

Bên ngoài phòng làm việc của trợ lý, các cô gái trẻ vây quanh một chỗ bàn tán về chuyện này.

“Giám đốc trông có vẻ cũng không đau buồn lắm nhỉ.”

“Chẳng lẽ anh ấy có người bên ngoài.”

“Thôi dừng nói nhảm nữa, mau đi làm việc đi.”

Cả ngày tôi cứ loanh quanh trong phòng làm việc của Chu Chử, bình thường tôi cũng không có nhiều thời gian ở bên anh như vậy, không nghĩ tới sau khi c..hết lại có cơ hội. Lúc làm việc Chu Chử rất nghiêm túc và tập trung, anh luôn là người như vậy.

Năm thứ ba đại học chúng tôi ở bên nhau. Chu Chử học Toán, còn tôi học Mỹ thuật. Có rất nhiều cặp đôi cùng nhau đến thư viện ôn bài, tôi lại ở trong phòng vẽ tranh nhiều hơn. Chu Chử liền thường xuyên ôm sách vở cùng máy tính đến phòng vẽ tranh bên này cùng tôi.

Bên cạnh phòng vẽ tranh có một phòng học vắng người, Chu Chử thường xuyên ở đó. Tôi và bạn bè trong phòng vẽ tranh đôi khi vẽ tranh xong thì quay ra chơi đùa náo nhiệt. Đôi khi tôi cũng lo lắng tiếng ồn ào quấy rầy đến anh, nên nương theo cánh cửa mở rộng nhìn sang phòng bên cạnh, vẫn thấy người này chăm chú đọc sách một cách rất nghiêm túc.

Anh luôn ngồi ở hàng cuối cùng của lớp, vì từ vị trí đó chúng tôi có thể nhìn thấy nhau qua cửa của hai phòng học, tôi cũng thường ngồi gần cửa nhất. Điều này đã trở thành sự thống nhất ngầm giữa hai chúng tôi. Thỉnh thoảng vài lần, tôi ngước lên và bắt gặp anh đang nhìn tôi

Chu Chử rất đẹp trai.

Phòng học bên cạnh không thường được sử dụng, ánh sáng trong phòng hơi tối nhưng cũng không có ai sửa. Dưới ánh sáng mờ nhạt, Chu Chử đeo một cặp kính có gọng, tóc đen nhu mì buông xuống trước trán. Làn da rất trắng, chỉ có đôi mắt nhìn có chút sắc bén.

Nhưng thời điểm anh nhìn thấy tôi đang nhìn mình, ánh mắt anh liền trở nên dịu dàng ôn hòa, khóe miệng dần hiện lên nụ cười. Chúng tôi cứ thế nhìn nhau thật lâu, đến lúc tôi xấu hổ đến nỗi gương mặt đỏ bừng phải vội vàng xoay người đi chỗ khác.

Kể từ đó đã bảy năm trôi qua, Chu Chử năm nay hai mươi sáu tuổi rồi.

Tôi ngồi trên sofa nhìn về phía Chu Chử ngồi bên bàn làm việc, thời gian cũng không làm anh thay đổi gì. Vẫn rất tập trung và nghiêm túc như vậy. Chỉ lúc làm việc anh mới đeo kính mắt, sống lưng thẳng tắp, tóc buông xoã trên trán. Anh thay đổi không nhiều lắm, có chăng chỉ là thân hình không còn gầy gò như lúc hai mươi tuổi mà thôi.

🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/chu-chu-lam-niem/3.html.]

Tôi cứ lặng lẽ nhìn anh như thế.

Không biết qua bao lâu, Chu Chử cũng dừng việc đang làm lại, tháo kính ra và đưa tay nhéo mũi, chắc là do cặp kính đè lâu vào nên hơi đau. Trước kia thỉnh thoảng tôi còn giúp anh xoa xoa một vài cái, cũng thường xuyên nhắc anh làm việc một lúc lại tranh thủ nghỉ ngơi. Nếu không ai nhắc nhở, anh sẽ còn làm việc đến lúc thật mệt mới thôi.

Sau đó ánh mắt của anh dừng lại ở khung ảnh trên bàn, cứ thế mà ngây ngốc. Trong khung ảnh là bức tranh tôi vẽ hai người chúng tôi, nó được tôi đặt vào văn phòng anh lúc công ty mới thành lập.

Anh lấy khăn ướt, cẩn thận đưa tay lau khung ảnh. Khung ảnh đó chưa bao giờ dính bụi, tôi còn luôn tưởng rằng cô dọn dẹp đã lau chùi nó, nhưng bây giờ xem ra chính là anh ấy đã tận tay làm.

Anh cầm khung ảnh lên nhìn chăm chú hồi lâu, mãi đến khi trợ lý gõ cửa đi vào mới miễn cưỡng buông xuống.

Tan làm, anh đi đón Tiểu Khả rồi về nhà làm cơm tối.

Buổi tối, sau khi dỗ Tiểu Khả đi ngủ, anh đi vào phòng làm việc. Trời đã rất khuya, tôi tò mò không biết anh còn vào đó làm gì.

Cứ thấy anh nhìn chăm chú vào màn hình máy tính, hai tay vung tới vung lui trên không trung. Tôi vòng ra sau mới nhìn thấy nội dung trên màn hình: "Các mẹ không biết buộc tóc cho con gái thì hãy xem hướng dẫn này. Buộc tóc đơn giản mà đẹp, chỉ mất ba phút là xong.”

……

Hóa ra là thế.

Sáng sớm ngày hôm sau, đã đến lúc kiểm chứng xem Chu Chử học buộc tóc cho con như thế nào. Sự thật chứng minh, anh có thể viết xong bản luận văn bằng tiếng Anh trong một đêm, nhưng lại không có cách nào trong một đêm học được kỹ thuật buộc tóc cho con gái.

Cuối cùng Tiểu Khả đành mang ổ gà lộn xộn trên đầu đến trường học, ánh mắt nhìn Chu Chử lộ ra tức giận.

Chu Chử trong lòng biết rõ kỹ thuật học được của mình tệ như thế nào, có chút không được tự nhiên đưa tay sờ sờ mũi.

Tôi nhìn tóc Tiểu Khả, thật sự thì cũng có thể nhìn ra được một chút khéo léo của Chu Chử mà... đúng không?

Thôi quên đi, tôi là không thể nhìn tiếp được nữa, Chu Chử, anh nên cố gắng thêm chút nữa đi.

Loading...