Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Chú ấy hơn tôi 15 tuổi - Chương 20

Cập nhật lúc: 2024-04-08 08:07:48
Lượt xem: 100

Lúc 6 giờ tối.

Tôi đang chán nản nằm trên sofa xem TV, chuẩn bị vào bếp nấu cơm, thì điện thoại của Phó Quân Trạch đột ngột gọi tới.

"Alô."

Tôi cầm điện thoại đi dạo trên ban công, nghe giọng nói của Phó Quân Trạch.

"Mộc Mộc, tối nay anh có cuộc họp quan trọng, không về nhà ăn tối được, anh gọi món Nhật mà em yêu thích về rồi đó."

Tôi chống cằm, hỏi thăm dò,

"Phó Quân Trạch, em có thể đi cùng anh không?"

Phó Quân Trạch im lặng một lúc, rồi thấp giọng.

"Ngoan, đây là cuộc họp kinh doanh, không tiện lắm."

Nhưng tôi thực sự buồn chán nên đã làm nũng, năn nỉ anh.

Phó Quân Trạch rất dễ bị mềm lòng, cuối cùng không chịu nổi sự làm nũng của cô, anh đã thỏa hiệp.

"Được thôi, anh sẽ về đón em, nhưng em không được nói lung tung đâu đó."

"Em hứa sẽ hoàn thành nhiệm vụ!"

Tôi nhanh nhẹn thay một bộ quần áo mới, trang điểm nhẹ nhàng, sau đó xuống lầu chờ Phó Quân Trạch.

Anh về rất nhanh, chiếc Range Rover màu đen quen thuộc đã dừng lại bên vệ đường từ lâu.

Sau khi ngồi vào xe và thắt dây an toàn, tôi cố ý vén váy lên một chút, ngước mặt lên hỏi anh.

"Hôm nay em mặc váy này... có đẹp không?"

Phó Quân Trạch nghiêm túc nhìn tôi từ trên xuống dưới, rồi gật đầu.

"Đẹp."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/chu-ay-hon-toi-15-tuoi/chuong-20.html.]

Tôi thích nhất điểm này ở Phó Quân Trạch, dù là chuyện gì anh cũng không sơ sài, không chỉ là cái nhìn qua loa rồi nói một câu đẹp mà không ý tứ, anh luôn nhìn tôi một cách nghiêm túc và đánh giá với sự thưởng thức thật sự.

Nhận được sự khẳng định, tôi hí hửng chồm về phía anh và hôn lên má anh một cái.

Hơi thở của Phó Quân Trạch nặng nề hơn một chút nhưng không hề tránh né.

Trong thời gian gần đây, mối quan hệ của chúng tôi trở nên thân mật hơn, dần dần, anh cũng đã bắt đầu chủ động ôm tôi, dành cho tôi những cái ôm ấm áp sau khi tan làm.

Dù tình yêu có thế nào, ít nhất bây giờ, anh cũng có lẽ đã hoàn toàn quen với sự tồn tại của tôi.

Trên đường không nói nhiều, trong xe phát nhạc nhẹ mà Phó Quân Trạch thích, tôi cúi đầu chơi điện thoại.

Chẳng mấy chốc, xe đã dừng lại trong bãi đậu xe của một khách sạn.

Tôi nắm tay Phó Quân Trạch, đi theo anh vào phòng VIP của khách sạn.

Chỉ vài phút sau, mọi người đã tụ họp đủ, ngoài Phó Quân Trạch, trong phòng còn có ba vị doanh nhân khác, mỗi người đều có một cô gái xinh đẹp bên cạnh.

Một trong số họ, mặc áo sơ mi màu xanh, mắt lập tức sáng lên khi thấy tôi.

Mọi người ngồi xuống, tôi tự nhiên ngồi cạnh Phó Quân Trạch, còn người đàn ông mặc áo sơ mi màu xanh thì ngồi bên cạnh tôi.

"Ông chủ Phó, cô gái này là..."

Sau một vài lần chúc rượu, anh ta nâng cốc lên, lịch sự hỏi.

Tôi nhìn thẳng vào mắt Phó Quân Trạch, anh chuẩn bị trả lời nhưng lại bị tôi chen vào trước.

"Tôi uống rất giỏi, vì vậy Phó tổng đã sắp xếp tôi đến đây hôm nay để đồng hành cùng các vị uống cho vui."

Tôi không muốn làm trò, tôi trả lời như vậy vì không muốn mọi người nghĩ anh đến đây để thảo luận công việc mà còn mang theo bạn gái nhỏ, là không tôn trọng họ.

Tuy nhiên, tôi chưa từng nghĩ rằng, câu trả lời tự phát của mình lại gây nên rắc rối.

Ban đầu mọi thứ còn ổn, không khí khá hòa nhã, tôi ngồi lắng nghe một cách yên tĩnh, nâng ly khi cần và uống cùng họ, và cuộc thảo luận công việc của Phó Quân Trạch cũng diễn ra khá thuận lợi.

Nhưng sau khi rượu vào lần thứ ba, người đàn ông mặc áo sơ mi màu xanh, người mà lẽ ra có thể gọi tôi là con, đã say.

 

Loading...