Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

CHỒNG TÔI MUỐN TÔI VAY TIỀN ĐỂ CHƠI CHỨNG KHOÁN - CHƯƠNG 12

Cập nhật lúc: 2024-11-05 23:32:38
Lượt xem: 240

12//

 

Cuộc ly hôn của tôi và Tống Hàn diễn ra rất suôn sẻ.

 

Ban đầu, tôi tưởng anh sẽ tranh cãi về căn nhà với tôi.

 

Tôi đã chuẩn bị tinh thần, vì ly hôn thường là một quá trình khó coi.

 

Không ngờ anh chỉ lấy chiếc xe BYD cũ kỹ, còn giữ đúng cam kết, để lại căn nhà cho tôi.

 

Ngày hôm đó, tôi về nhà và thấy Tống Hàn đã thu dọn đồ đạc, lái xe rời đi.

 

Còn chuyện anh sẽ ở đâu, tôi không hỏi.

 

Tôi đứng ở hành lang, dõi theo bóng anh khuất dần, thầm chúc phúc trong lòng — hy vọng anh có thể thành công với chứng khoán và đạt được điều mình mong muốn.

 

Thực sự là vậy.

 

Tôi thật lòng mong anh ấy tốt.

 

Tống Hàn không phải người xấu.

 

Anh ấy từng yêu tôi.

 

Tôi cũng từng yêu anh.

 

Giữa chúng tôi không có kẻ thứ ba.

 

Thế mà, chúng tôi lại phải ly hôn.

 

—------

 

Trong thời gian chờ ly hôn, tôi vẫn đi làm như bình thường, mọi người xung quanh không hay biết gì.

 

Thỉnh thoảng, tôi mở ứng dụng để xem tình hình chứng khoán.

 

Thị trường cứ lúc lên lúc xuống, lúc tăng lúc giảm, như những cơn sóng dữ dội giày vò lòng người.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/chong-toi-muon-toi-vay-tien-de-choi-chung-khoan/chuong-12.html.]

Trong giờ nghỉ, một nhóm đồng nghiệp than trời trách đất, nói rằng đã thua lỗ, bị kẹt lại.

 

Cũng có người kiếm được chút đỉnh, nhưng ít lắm.

 

Rõ ràng, nửa tháng trước trong văn phòng gần như chẳng ai bàn về chứng khoán, mà giờ đây, ngày nào cũng thấy mọi người thảo luận về nó.

 

"Thằng Trương Minh đúng là gặp may, một cú thôi mà tự do tài chính luôn rồi."

 

Trong các câu chuyện, Trương Minh luôn là nhân vật chính khiến mọi người vừa ghen tị vừa ngưỡng mộ.

 

Có nhiều người lao vào thị trường chứng khoán, nhưng chỉ có Trương Minh là thành công, nên ai cũng nghĩ mình cũng sẽ thành công như anh ta.

 

Thị trường chứng khoán xưa nay vẫn luôn là "một người thắng, hai người hòa vốn, bảy người thua lỗ".

 

Lứa nhà đầu tư này thua lỗ, lại có lứa khác nối tiếp.

 

Cổ phiếu có biến động thế nào thì cũng không thay đổi được bản chất con người.

 

Ai cũng muốn kiếm tiền, nhưng thị trường chứng khoán vốn không sản sinh ra tiền bạc; nếu có người kiếm được, chắc chắn cũng sẽ có người mất mát.

 

Trương Minh kiếm được một triệu, nghĩa là trong thị trường chứng khoán có một hoặc vài người mất đi một triệu.

 

Nhưng mọi người chỉ thấy cảnh giàu có, không nhìn thấy những nỗi đau thất bại, và ai cũng nghĩ mình sẽ là người chiến thắng.

 

"Tưởng rằng chúng ta sẽ cắt tỉa lứa nhà đầu tư mới, hóa ra lứa mới lại không đến để tiếp quản, ha ha ha."

 

Nhiều người có suy nghĩ giống Tống Hàn.

 

Một đồng nghiệp thế hệ 2000 nói: "Tôi đã mở tài khoản, chuẩn bị sẵn tiền, nhưng thấy giá tăng cao thế thì ai mà dại đi tiếp quản, chỉ có kẻ ngốc mới làm thế!"

 

Đồng nghiệp khác hỏi: "Thế nếu giá giảm, cậu có mua không?"

 

Anh ta đáp: "Không, phải giảm xuống thật thấp, rồi tôi mới lao vào một lần hết cả tài khoản."

 

Tôi ngạc nhiên thốt lên: "Đừng có mà liều lĩnh thế."

 

Đồng nghiệp cười: "Chỉ khi giảm đủ thì mới vào hết tài khoản. Thị trường trong nước chẳng khác nào một canh bạc Ponzi, muốn thắng thì cách tốt nhất là ngay từ đầu phải vào hết số vốn. Đừng có chơi kiểu dè dặt đầu tư ít, rồi thấy có lời thì tăng dần, đến cuối cùng mới tất tay vào lúc giá cao, lúc đó bị kẹt chắc luôn. Thế hệ 2000 chúng tôi là chơi kiểu chiến tranh chớp nhoáng, du lịch theo xu hướng, mọi thứ đều phải nhanh chóng. Trên đời, chẳng chiêu gì địch lại tốc độ cả. Cả chứng khoán cũng vậy, thấy nóng thì đầu tư nhanh, đầu tư xong thì rút nhanh."

 

Loading...