Chồng Tôi Cho Rằng Tôi Sắp Chết - 6
Cập nhật lúc: 2024-10-02 17:29:18
Lượt xem: 162
9.
Lúc quay trở lại phòng riêng, tôi thấy rất nhiều người đang vây quanh Tô Du.
Thấy Phó Hồng Xuyên đã quay lại, Trần Điềm cố tình cao giọng nói: "Tô Du, cậu đừng khóc nữa, vì loại đàn ông như này á, không đáng đâu."
Người trong phòng không ai dám lên tiếng.
Không ai ở đây lại muốn đắc tội với Phó Hồng Xuyên cả.
Không khí trong phòng lạnh đến đáng sợ, Trần Điềm thấy mình mất hết mặt mũi, lại nói tiếp: "Cho dù hai người có đang giận nhau đi chăng nữa thì hắn cũng đâu có quyền làm nhục cậu như thế? Hắn rõ ràng biết rõ lòng tự trọng của cậu rất cao mà."
Có người đột nhiên lên tiếng, ngắt lời cô ta: "Nhưng dù sao thì vợ của Phó tổng vẫn là Khương Mặc mà, cô nói vậy là sao chứ?"
Tôi sững sờ.
Tôi lần theo hướng âm thanh phát ra, nhìn về phía cô bạn gái dịu dàng nho nhã của Sở Thận, cô ấy nắm chặt ly rượu trong tay, bất mãn lên tiếng bênh vực tôi.
Trần Điềm lạnh mặt đi.
Cô ta đang định nói tiếp, Sở Thận đã đi trước một bước, ôm lấy bờ vai của Hứa Viện, uể oải cắn t.h.u.ố.c lá trong miệng, nhập nhằng nói: "Vốn dĩ vợ chồng người ta tới đây gặp mặt nói chuyện đã là nể mặt mấy người lắm rồi, mấy người còn làm loạn cái đéo gì thế?"
Tôi kinh sợ nhìn anh ta rồi lại theo bản năng quay đầu nhìn Phó Hồng Xuyên, chỉ thấy ánh mắt hắn nhìn về phía Tô Du lạnh lùng đến rùng mình, lúc sau hắn mới nói: "Bảo vệ đâu hết rồi, gọi người đến đuổi hai người này ra khỏi đây đi."
Nghe vậy, không chỉ tôi, mà Tô Du cũng đỏ mắt ngẩng đầu nhìn Phó Hồng Xuyên.
Bữa tiệc tan rã không vui vẻ gì mấy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/chong-toi-cho-rang-toi-sap-chet/6.html.]
Trong phòng chỉ còn lại tôi, Phó Hồng Xuyên và hai người Sở Thận, Hứa Viện đưa mắt nhìn nhau.
Sở Thận vẫn còn chưa buông Hứa Viện ra.
Hứa Viện có chút không tự nhiên đẩy hắn ra, không đẩy được lại nhỏ giọng nói: "Tôi chỉ đồng ý giả làm bạn gái anh rồi cùng anh đến gặp ba mẹ anh thôi, anh đừng quá phận."
Tôi nghe thế thì ngờ vực nhìn bọn họ.
Phó Hồng Xuyên cũng khó hiểu hỏi Sở Thận: "Cậu muốn dắt bạn gái về ra mắt cô chú?"
Sở Thận mang tiếng phong lưu trăng hoa từ lâu rồi, khách quan mà nói anh ta là kiểu người sẽ không yêu ai, trước đến nay lúc nào cũng vờn hết cô này cô kia, nhưng chưa từng dắt ai về gặp ba mẹ.
Dù sao thì anh ta cũng từng nói ra mắt ba mẹ thì lại trang trọng quá, anh ta chỉ có ý chơi bời thôi.
Sở Thận ho một tiếng, ý bảo Phó Hồng Xuyên đừng lật tẩy mình: "Ừ, ba mẹ giục tôi kết hôn, bắt tôi dắt bạn gái về ra mắt, tôi biết làm sao được, vừa lúc gặp được cô ấy, thiếu tiền nên đang đi làm thêm, tôi ra giá ba vạn, bảo cô ấy giả vờ làm bạn gái tôi, về nhà ra mắt."
Loại viện cớ rõ ràng như vậy chỉ có người chưa từng tiếp xúc với Sở Thận mới không nhìn ra.
Tôi liếc nhìn Sở Thận, ánh mắt lại thêm mấy phần khinh thường, như nhìn một tên súc vật.
Lúc lên xe của Phó Hồng Xuyên, tôi thấy Hứa Viện bên ngoài đang thở dài.
Không phải tôi không bận tâm đến cô ấy, mà tôi và Hứa Viện cũng chẳng phải bạn thân quen gì, gián tiếp nhắc nhở một câu là đã tận tâm lắm rồi, tôi cũng không thể vì cô ấy mà đắc tội với Sở Thận và Phó Hồng Xuyên được.
Chẳng qua, thật đáng tiếc, cô gái tốt như vậy mà lại bị Sở Thận nắm trong tay.