Chồng Tôi Cho Rằng Tôi Sắp Chết - 2
Cập nhật lúc: 2024-10-02 17:26:13
Lượt xem: 157
Tôi nghĩ tới tin tức Tô Du trở về mà người đại diện nói lúc sáng, lại nhìn bình rượu trên bàn, à, hiểu rồi.
Lúc trước trợ lý của Phó Hồng Xuyên đã từng nói qua.
Phó Hồng Xuyên vốn dĩ tìm tôi ký hợp đồng hôn nhân là vì gương mặt của tôi giống bạch nguyệt quang của hắn đến 70%.
Bạch nguyệt quan của Phó Hồng Xuyên tên là Tô Du, năm năm trước nổi lên nhờ một bộ web drama.
Nghe đâu Phó Hồng Xuyên đã đầu tư rất nhiều cho bộ phim đó, nhưng Tô Du sau khi nổi lên liền chia tay với Phó Hồng Xuyên, chạy ra nước ngoài.
Mà Phó Hồng Xuyên kết hôn với tôi là vì muốn cố ý chọc giận Tô Du.
Tôi lúc ấy còn cảm thán, đúng là trò chơi tình ái của kẻ có tiền, người làm công ăn lương như tôi đây chỉ xứng đáng vào vai phụ thôi.
Vì mấy ngày nay tôi vừa quay xong một bộ cẩu huyết kịch bản ba xu tổng tài bá đạo theo đuổi vợ yêu nên tạm thời có thể nghỉ ngơi một đoạn thời gian.
Đang lúc dọn phòng, tôi chợt nhớ ra đạo cụ quay phim hôm trước vớ nhầm ở phim trường vẫn còn đang bỏ trong túi, tôi đang định lấy tờ báo cáo khối u ấy ra, nhưng tìm thế nào cũng tìm không ra.
Tôi nghĩ chắc là bị dì Trần nhìn thấy, tưởng là rác nên vứt đi rồi, không thấy thì thôi, nói với đạo diễn một câu là được rồi.
3.
Vì không muốn làm phiền đến Phó Hồng Xuyên đang một lòng nhớ nhung bạch nguyệt quang trong phòng khách, tôi làm tổ trong phòng vừa xem phim vừa ăn vặt cả ngày.
Cười nhiều quá nên lúc uống nước tôi không cẩn thận bị sặc, cứ ho liên tục không ngừng.
Cửa phòng đột nhiên bị người bên ngoài gõ liên hồi.
Phó Hồng Xuyên sốt ruột hỏi tôi: "Lại làm sao rồi? Có khó chịu lắm không?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/chong-toi-cho-rang-toi-sap-chet/2.html.]
Tôi ho đến mức nói không ra lời.
Phó Hồng Xuyên lập tức đẩy cửa bước vào.
Tôi vẫn còn đang ho đến điên trời đảo đất, ngẩng đầu nhìn lên, ho đến mức chảy cả nước mắt sinh lý, dáng vẻ chắc hẳn là vô cùng khổ sở.
Phó Hồng Xuyên từ trước đến nay vẫn luôn bình tĩnh lúc này lại luống cuống tay chân.
Hắn một bên gọi cho trợ lý, một bên nhìn tôi nói: "Đừng vội, chờ một chút tôi gọi Trần Dương đến đưa em đi bệnh viện."
Tôi ho xong, ngước mắt khó hiểu nhìn hắn, hỏi: "Đi bệnh viện thì có ích lợi gì cơ chứ?"
Sặc nước mà đến bệnh viện chi?
Tui hổng hiểu.
Phó Hồng Xuyên sửng sốt chớp mắt.
Rồi hắn nhìn tôi, ngây người nói: "Quả thật, không có ích lợi gì..."
Còn có 2 tháng thì còn làm được gì cơ chứ.
Tôi đứng đối mặt với hắn.
Hắn vẫn giữ nguyên tư thế đó, cũng không biết là đang nghĩ cái gì.
Nhìn chiếc máy tính bảng vẫn đang phát tiếp bộ phim kia, tôi nhận thức rất rõ khoảng thời gian nghỉ phép hiếm hoi của mình quý giá đến nhường nào, thế là tôi hắng giọng, chủ động phá tan bầu không khí yên tĩnh này: "Phó tiên sinh, nếu không có việc gì nữa, tôi muốn một mình nghỉ ngơi một chút có được không?"
Hắn như hồi phục tinh thần, bình tĩnh nhìn tôi, gương mặt góc cạnh cao quý hiếm khi để lộ ra mấy phần đau khổ.