Chồng Tôi Cho Rằng Tôi Sắp Chết - 12
Cập nhật lúc: 2024-10-02 17:41:34
Lượt xem: 79
"Tô Du, cô phải cảm ơn gương mặt này của cô đi."
Tôi trừng lớn hai mắt.
Ặc, vòng qua vòng lại, hóa ra hai người chúng tôi đều là vật thế thân à?
Phó Hồng Xuyên có chút buồn cười nhìn bộ dạng này của tôi, hắn xoa đầu tôi, nói: "Em còn nhớ lần đầu tiên tôi và em gặp nhau ở trên máy bay không?"
Nhớ ó.
Vì sau này lúc biết được thân phận của Phó Hồng Xuyên, tôi còn vì lần gặp mặt đó mà lo sợ một thời gian dài.
Lần đầu tiên tôi và hắn gặp nhau là ở trên máy bay.
Lúc đó Phó Hồng Xuyên vừa mới du học xong, đang về nước.
Tôi rất dễ làm quen với mọi người, nên lần đầu gặp Hứa Viện đã biết cô ấy đang bị lừa chuốc rượu.
Tính cách tôi đó giờ khá thoải mái, thấy hắn đẹp trai nên trêu chọc mấy câu.
Tôi bảo tôi thực ra là một ngôi sao tuyến 18.
Phó Hồng Xuyên vẫn đang nhìn chằm chằm tờ báo kinh tế trong tay, kiệm lời đáp: "Ừ."
Rồi sau đó tôi lại chỉ đại vào tòa cao ốc phía xa nói: "Đây là công ty của ba tui."
Phó Hồng Xuyên lúc này mới phản ứng lại, hắn có chút kinh ngạc nhìn tôi.
Sau đó hắn chỉ vào tòa nhà cao không kém bên cạnh: "Khéo vậy, tòa bên cạnh là công ty của ba tôi."
Tôi thầm cười trong lòng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/chong-toi-cho-rang-toi-sap-chet/12.html.]
Tên nhóc này cũng biết ba hoa ghê.
Tôi đã lớn miệng rồi hắn còn quá trớn hơn.
Ai mà chả biết tòa cao ốc đó là tòa nhà của tập đoàn Vạn Xuyên, chẳng lẽ hắn là con trai chủ tịch công ty hả?
Sau đó lúc xuống máy bay, tôi mới biết, hắn là con trai chủ tịch thật.
Lúc đó Phó Hồng Xuyên nhìn thấy tôi đang chờ xe trước sân bay.
Tài xế của hắn đã đến trước rồi.
Phó Hồng Xuyên quay đầu lại nói với tôi: "Tôi đưa cô về, dù sao cũng cùng một chỗ mà, vừa lúc tôi cũng muốn qua hỏi thăm dì Trầm, cô hẳn là con gái của dì ấy nhỉ?"
Tôi cười gượng nói không cần. Nhưng Phó Hồng Xuyên lại đột nhiên cười với tôi, mọe, mặt đẹp như thế còn đi cười với con gái nhà người ta, lớp phòng thủ của tôi lập tức bị đánh bay: "Dì Trầm trước đây có ân tình với ba tôi, để tôi đưa cô về đi."
Giây tiếp theo tôi đã gật đầu cái rụp: "Được, đi thôi."
Nhưng tới cửa công ty, tôi không dám xuống huhu.
Tôi bảo tôi đói bụng rồi.
Tôi lừa Phó Hồng Xuyên tới quán ăn gần đó ăn hoành thánh, rồi lại kéo hắn tới quán gà ăn gà.
Phó Hồng Xuyên rõ ràng là chưa từng ăn qua mấy món này, dáng vẻ lúc ăn cũng rất đẹp mắt, hắn chậm rãi dùng d.a.o cắt miếng ức gà chiên ra. Nhìn một loạt hành động này, tôi sượng trân người.
Ăn xong, hắn còn nói với tôi: "Cảm ơn cô vì đã dẫn tôi đi ăn mấy món ngon như thế này."
Tôi cười cười: "Đúng không, ăn ngon sẽ khiến người ta cảm thấy vui vẻ, nhất là ăn gà rán."