CHỒNG TÔI BÍ MẬT MUA NHÀ CHO VỢ CŨ - CHƯƠNG 10
Cập nhật lúc: 2024-12-05 23:54:56
Lượt xem: 4,774
10
Tôi đưa ngón trỏ lên môi, ra hiệu cho em họ giữ im lặng, rồi nghiêng người trốn kỹ hơn sau hòn giả sơn.
Giọng phụ nữ mềm mại vang lên:
"Em cứ nghĩ đến việc anh hầm súp gà hai tiếng đồng hồ chỉ để mang cho người phụ nữ đó uống là em không chịu nổi. Cô ta xứng đáng sao?"
Lâm Dư Chu cười nhẹ, thở dài:
"Đã hơn 40 tuổi rồi mà sao em vẫn trẻ con, hay ghen linh tinh thế? Anh đến chỗ em thì lần nào chẳng nấu cơm, hầm súp cho em. Giờ cô ta ốm, anh chẳng qua chỉ mang cơm hai lần mà thôi."
"Chẳng lẽ em muốn cô ta ốm đến chết, rồi mẹ anh không ai chăm, nhà cửa không ai dọn, con cái không ai lo? Hay là em đồng ý tái hôn với anh, anh lập tức đuổi cô ta đi?"
Sang Vãn bật cười khinh thường:
"Em đâu có ngốc như thế. Làm một bà chủ rảnh rang vui hơn nhiều. Em giao hai đứa con cho cô ta nuôi, cô ta bỏ tiền, bỏ sức lo liệu mọi thứ. Nếu em thuê bảo mẫu và gia sư cũng không ai tận tâm được như cô ta. Quan trọng hơn, tất cả đều miễn phí!"
"Còn mẹ anh nữa, với tính tình đó ai chịu nổi? Giờ bà lại nửa thân bất toại, em vụng về thế này thì làm sao chăm sóc? Em thấy tình trạng hiện tại của chúng ta ổn nhất: không cần chịu trách nhiệm với nhau."
Rồi cô ta hỏi tiếp:
"À, còn cái hợp đồng chuyển nhượng căn nhà mà anh bảo cô ta ký hộ, xong chưa?"
Giọng Lâm Dư Chu trầm xuống:
"Chưa. Bị con bé em họ cô ta phá hỏng mất. Suýt nữa thì thành công. Thực ra không cần cô ta ký cũng không sao, nhưng lỡ sau này bị cô ta phát hiện, mang ra tòa thì sẽ rắc rối. Anh sẽ tìm cơ hội khác."
Sang Vãn không để tâm, cười khẩy:
"Anh là giáo sư Lâm mà, chuyện này em tin tưởng anh. Em chờ là được."
Nói rồi, cô ta giật lấy hộp đựng thức ăn từ tay Lâm Dư Chu:
"Để em nếm thử tay nghề của anh trước đã, em còn chưa ăn sáng."
Lâm Dư Chu hơi do dự, nhưng vẫn mở nắp hộp ra cho cô ta.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/chong-toi-bi-mat-mua-nha-cho-vo-cu/chuong-10.html.]
Sang Vãn cười tươi, đưa hộp đựng súp lên mũi ngửi, rồi nếm một ngụm.
"Ọe…"
Cô ta nhổ luôn chỗ súp vừa uống ra hộp, nhăn mặt:
"Sao nhạt thế này, lại còn nhiều mỡ, chẳng ngon chút nào."
Cô ta lấy nắp hộp từ tay Lâm Dư Chu, đậy lại:
"Thứ này em không dám ăn, để dành cho bà vợ ngoan của anh đi."
Lâm Dư Chu lấy khăn giấy lau miệng cho cô ta:
"Cô ta vừa phẫu thuật, phải ăn nhạt. Con gà này hơi béo thật, tối nay anh hầm lại cho em."
"Giờ em đợi dưới này, để anh mang súp lên cho cô ta xong rồi sẽ đưa em về."
Hai người họ khoác tay nhau bước về phía tòa nhà bệnh viện.
Em họ tôi ngồi cạnh, cả người cứng đờ. Khi quay sang nhìn tôi, khuôn mặt cô ấy đã đẫm nước mắt, đôi tay nắm chặt lấy cổ tay tôi đến đau nhói.
Tôi mỉm cười nhìn cô ấy.
Điều đó càng khiến nước mắt cô tuôn rơi dữ dội hơn.
Cô ấy nghẹn ngào:
"Chị, em muốn thay chị g.i.ế.c c.h.ế.t đôi cẩu nam nữ đó!"
Tôi nhẹ nhàng vỗ tay lên mu bàn tay cô ấy, an ủi:
"Chết là cách giải thoát dễ dàng nhất."
"Chị muốn bọn họ sống mà bị hành hạ."