Chồng Tôi Bao Nuôi Nhân Tình - Chương 6
Cập nhật lúc: 2024-03-24 14:54:13
Lượt xem: 10,731
Sau đó nữa, cuộc sống của Chu Minh Mị không mấy tốt đẹp. Hạ Minh là người kiêu ngạo khó thuần. Sau khi kết hôn, ngoại trừ những lúc cần giả vờ trước công chúng ra thì anh ta chẳng thèm bố thí cho Chu Minh Mị lấy một ánh mắt.
Nhưng Hạ Minh có nhục nhã cỡ nào thì Chu Minh Mị cũng không khóc.
Lần tôi thấy cô ấy yếu ớt nhất chính là ngày mà người đàn ông kia rời đi. Một mình cô ấy trốn trong phòng, ngẩng đầu nhìn trời ngẩn ngơ.
Đôi mắt ửng đỏ.
Nhưng hình như mấy người đàn ông bọn họ không quan trọng vấn đề nhân phẩm lắm thì phải. Bởi dù có biết tôi không thích Hạ Minh thì Thời Sâm vẫn chỉ im lặng, trong lòng thầm cảm thấy hành động của Hạ Minh chẳng có gì sai trái.
Có rất nhiều chuyện cứ tập mãi sẽ thành thói quen, trở nên hiển nhiên một cách kỳ lạ.
Tôi khép cuốn truyện cổ tích lại, cong môi cười: “Không sao, hai người bàn chuyện công ty mà.”
Thời Sâm vươn tay định chạm vào trán tôi, nhưng rồi lại vì trên người có khí lạnh đêm khuya hòa cùng mùi nước hoa nồng nặc nên lại thu tay về: “Anh đi tắm đã.”
Nụ cười trên môi còn chưa kịp tắt hẳn thì anh ta vừa mới xoay người đã nhìn thấy nửa quả quýt được lột dở trên hộc tủ, cả người lặng đi.
Bóng đen bao trùm lấy tôi. Tôi ngẩng đầu.
Sắc mặt Thời Sâm vẫn ung dung như thường, giọng nói cất lên không rõ đang vui hay giận: “A Bối, anh nhớ là lúc mình rời khỏi nhà, trong nhà làm gì có quả quýt nào đâu. Em mới cho người ra ngoài mua à?”
Anh ta biết tôi không thích ăn quýt, vì vậy trong nhà chưa từng xuất hiện loại quả này. Thế thì chắc chắn là có ai đó đã ăn nó rồi tiện tay bỏ sang một bên sau khi anh ta rời đi.
Anh ta còn có tâm viện một cái cớ cho tôi. Chỉ cần tôi thừa nhận cái cớ đó thì bề ngoài chúng tôi vẫn sẽ là đôi vợ chồng hòa thuận như trước kia.
“Thời Sâm, lúc Chu Minh Mị gọi điện cho em, anh ở gần đó nên đã nghe thấy đúng không?” Tôi đặt quyển sách kia xuống, nhìn thẳng vào mắt anh ta, “Vì vậy nên anh mới đột nhiên quay về như vậy.”
Khi nghe tôi đáp “Mình không có một thân một mình”, Chu Minh Mị dù có sững sờ giây lát nhưng cũng chỉ cảm thấy tôi đang nói đùa. Bởi cô ấy chẳng tưởng tượng nổi cô bạn gia giáo của mình lại có thể học được cái trò bao nuôi tình nhân của bọn họ.
Nhưng Thời Sâm thì biết tôi không phải người thích nói đùa mấy chuyện này, vì vậy anh ta mới rời buổi ăn chơi đàn đúm kia để vượt mưa vượt gió mà về nhà.
Nghe tôi nói vậy, con ngươi Thời Sâm tối sầm, toàn một màu đen.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/chong-toi-bao-nuoi-nhan-tinh/chuong-6.html.]
9.
Anh ta tiện tay ném quả quýt xuống đất, bóng lưng tỏa ra khí lạnh khiến người khác không dám lại gần. Tôi chống tay lên huyệt thái dương, kéo mền đắp lên người.
Tiếng sấm ầm ầm, sấm chớp rền vang.
Lóe lên làm nổi bật gò má có phần tái nhợt của anh ta.
Một lúc lâu sau, Thời Sâm mới xoay người lại. Anh ta đã giấu đi toàn bộ cảm xúc bất ổn của mình, lẳng lặng mở gói t.h.u.ố.c lá rồi hỏi tôi rằng mình có thể hút thuốc không.
Anh ta rất ít khi hút thứ này, đó là vì khả năng tự chủ của anh ta rất tốt, đôi khi còn khinh bỉ chúng.
Tiếng mưa ngoài trời vang lên lã chã.
Tôi gật đầu, rồi anh ta đặt lên miệng châm lửa, rít dài một hơi để bình ổn nỗi uất ức trong lồng ngực. Anh ta hỏi tôi bắt đầu bao nuôi tình nhân từ khi nào.
Tôi thành thật trả lời. Thời Sâm nhíu chặt hai hàng lông mày. Lát sau, anh ta hít một hơi dài rồi nói: “A Bối, anh cứ tưởng em sẽ không như thế.”
Vì sao Thời Sâm lại chắc chắn tôi sẽ không học đòi cái thú tiêu khiển trong giới thượng lưu bọn họ như vậy? Đó là vì chẳng cần anh ta, tôi cũng từng chứng kiến một người khác ngoại tình – mẹ tôi.
Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế
Lớn lên trong danh gia vọng tộc, cuộc đời như gắn liền với hai chữ lợi ích. Tình yêu cũng chỉ là hoa dệt trên gấm, có cũng được mà không có cũng chẳng sao.
Nhưng mẹ tôi lại khác, hình như bà ấy yêu bố tôi thật lòng. Có nhiều người cười nhạo thứ tình yêu mù quáng ấy. Nhưng bà ấy lại chính là người khiến tôi tin tình yêu là một thứ gì đó rất thiêng liêng.
Ấy vậy mà cuối cùng, mẹ tôi cũng sa đọa chìm đắm trong chốn phồn hoa huyễn hoặc.
Chính bà đã nói với tôi: “Chung thủy là thứ không quan trọng nhất, đó là vì chúng tôi là kẻ sống trong tâm bão.”
Nhưng cũng chính dáng vẻ kiên cường năm ấy của mẹ đã khiến tôi phải khắc ghi trong lòng. Tôi nghĩ có những người luôn dám đứng lên vì cái mình cho là đúng.
Thời Sâm rất hiểu tôi, anh ta biết tôi yêu anh ta, và rằng tôi khác mọi người. Nói nhẹ thì là tôi thanh cao, nói nặng thì là tôi ngu dốt.
Vì vậy hiển nhiên anh ta sẽ rất bất ngờ khi biết tôi bao nuôi tình nhân bên ngoài.