Chồng cũ của Từ Ý Kha - Phần 8
Cập nhật lúc: 2024-06-09 14:57:36
Lượt xem: 5,319
12
🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺
Thực ra, trước khi ý thức của tôi hoàn toàn trở lại, tôi có cảm giác như biết mình đã đánh mất thứ gì đó.
Đứa trẻ đã biến mất.
Mẹ an ủi tôi: “Có lẽ là ý trời. Đứa bé không có duyên phận với chúng ta. Thật may, dù đã gần sáu tháng nhưng cơ thể con vẫn chưa bị tổn hại quá nhiều”.
Tôi im lặng và nhéo mạnh vào lòng bàn tay.
Đây không phải là ý trời mà là do con người tạo ra.
Tôi hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
“Đã có kết quả điều tra.”
Tôi theo tiếng động nhìn sang, chỉ thấy Đàm Tấn đang đứng đó.
Đàm Tấn đi tới, nhìn tôi nói: “"Người dùng xe điện đ.â.m em tên là Trần Cường, 25 tuổi, là một người thất nghiệp đã hai năm, sống cùng cha mẹ, bình thường thích xem video ngắn, xem truyền hình trực tiếp, nửa năm gần đây mê một bloger tên là 'Thiên sứ Izu'.”
"Thiên thần Izu" là acc của Triệu Nhất Đậu.
Nghe đến đây tôi vẫn chưa hiểu gì cả.
Đàm Tấn tiếp tục: “Trần Cường thú nhận, nói là lúc qua đường anh ta vô tình nhận ra em, nhất thời tức giận, để trả thù cho blogger yêu thích của mình, anh ta liền lái xe điện đ.â.m vào em. Em bị va vào thùng rác ven đường, đầu chấn động nhẹ, eo và đùi bầm tím, nghiêm trọng nhất là... sinh non.”
Mẹ tôi nghiến răng nghiến lợi nói: “Nó sẽ phải trả giá đắt!”
Đàm Tấn gật đầu: “Nếu như dì cần trợ giúp pháp lý, cháu có thể hỗ trợ hết sức.”
Mẹ tôi nói với lòng biết ơn: “Cảm ơn lòng tốt của cháu. Dì rất cảm kích”.
Đàm Tấn không nói gì nữa và nhìn tôi trên giường bệnh với vẻ mặt phức tạp.
Anh mở miệng, dường như muốn nói điều gì đó, nhưng lại bị một loạt tiếng động cắt ngang.
Đã nửa ngày kể từ khi tôi bị tai nạn, bố tôi đã đến sau khi nhận được tin báo.
Không ngờ nhà họ Hạ cũng tới.
Mẹ tôi cau mày đuổi họ đi: "Đi đi, các người đến đây làm gì vậy? Hại con gái chúng tôi chưa đủ thê thảm sao?"
Mẹ Hạ Lẫm hạ mình xin lỗi mẹ tôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/chong-cu-cua-tu-y-kha/phan-8.html.]
Hạ Lẫm bước về phía tôi với khuôn mặt tái nhợt.
Hắn đã thay đổi rất nhiều, và như Vương Thi Thi đã nói, trông hắn rất chán nản.
"Kha Kha..."
Tôi chán ghét quay đầu đi: "Cút.”
Hạ Lẫm dừng lại, tiếp tục đến gần: “Anh biết em không hề phá thai, anh tìm em đã lâu chỉ để nói với em rằng anh đã sai. Việc anh làm trước đây đúng là một tên khốn nạn, không biết tại sao, lúc đó anh giống như bị ma nhập vậy, anh…”
"Anh cái gì vậy, chẳng lẽ anh muốn Từ Ý Kha sinh con cho anh, còn anh thì tiếp tục vui vẻ ôm người yêu à?"
Hạ Lẫm nhìn người cắt đứt lời mình, kinh ngạc nói: "Anh Tần? Tại sao anh lại tới đây?"
"Tôi là bạn của Từ Ý Kha."
“Bạn bè?” Hạ Lẫm sửng sốt: “Sao tôi chưa từng biết hai người là bạn bè?”
Đàm Tấn hừ nhẹ một tiếng: “Tại sao tôi lại cần anh biết?”
Hạ Lẫm nghẹn ngào.
Đàm Tấn nói tiếp: “Trước đây tôi vẫn nghĩ anh Hạ là người vui vẻ, nhưng không ngờ nhiều ngày không gặp, lại thực sự đã trở thành bà mẹ chồng khó tính. Xin lỗi không phải bằng lời nói mà phải thể hiện bằng hành động. Với ngần ấy thời gian đã bỏ ra, sẽ tốt hơn nếu anh tìm ra thủ phạm thực sự đã g.i.ế.c con mình và để lại cho bệnh nhân một không gian yên tĩnh để hồi phục. "
Nghe xong, Hạ Lẫm đau đớn xoa mặt: "Anh nói đúng, tên Trần Cường kia... Tôi biết phải làm sao rồi, tôi sẽ quay lại hỏi cô ta cho rõ ràng."
Hạ Lẫm quay sang tôi và nói: "Kha Kha, đừng lo lắng, nếu cô ta thực sự xúi giục chuyện này, anh nhất định sẽ cho em một lời giải thích."
Nói xong hắn quay người rời đi.
Bố mẹ Hạ Lẫm quan tâm tôi vài câu, cũng dưới sự châm chọc không ngừng của mẹ tôi, cũng rời đi.
Tôi nói với Đàm Tấn: “Cảm ơn anh đã giúp tôi đuổi hắn đi.”
Đàm Tấn: “Không có việc gì, đột nhiên muốn làm một việc tốt thôi.”
Tôi:"......"
Đàm Tấn: “Vụ tai nạn này thật ra có thể chỉ là Trần Cường vô tình gặp được em, nhất thời kích động.”
Tôi gật đầu nói: "Tôi biết, ngoại trừ gia đình tôi và Vương Thi Thi, không ai khác biết địa chỉ của tôi ở thành phố S. Cho dù Triệu Nhất Đậu có muốn làm hại tôi, cô ta cũng sẽ không thể lên kế hoạch một cách chính xác như vậy."
Tuy nhiên, mặc dù cô ta không phải là kẻ sát nhân trực tiếp nhưng sự việc bắt nguồn là do cô ta, trong mắt tôi, cô ta không khác gì kẻ sát nhân thực sự.
Tay tôi chạm vào cái bụng phẳng lì, khóe mắt đau nhức muốn khóc nhưng không thể.