Chơi Chán Rồi - C6
Cập nhật lúc: 2024-03-23 10:07:40
Lượt xem: 351
Trên đời này còn gì xấu hổ hơn khi vừa bảo đảm với thầy Hứa hai đứa không hề yêu đương, lúc sau lại thấy hai đứa tán tỉnh nhau ngoài hành lang?
Hành lang không lớn, mọi người đều có thể nghe thấy tiếng mẹ tôi thì thào.
“Cũng thật biết cách thể hiện bản thân đấy.”
“...”
Bố tôi lại tương đối bình tĩnh, liếc mắt nhìn bàn tay đang nắm chặt của chúng tôi rồi nói: “Chuyện xảy ra từ khi nào?”
Nếu chuyện đã thế rồi, tôi cũng không muốn nghĩ nhiều nữa nên đáp lại, “Hôm qua.”
“Hôm qua?” Vẻ mặt dì Phó có chút kì quái, “Hôm qua không phải hai đứa cãi nhau à?”
Cãi nhau?
Nghĩ mãi nhưng tôi thực sự không thể nào nhớ nổi ngày hôm đó tôi và Phó Đông Lâm đã cãi nhau về chuyện gì. Dù sao cũng cãi nhau từ nhỏ, năm ngày một trận lớn, ba ngày một trận nhỏ, sau này lên đại học mới đỡ hơn.
Không đợi tôi hỏi, Phó Đông Lâm đã nhịn không được nói, “Mẹ, cãi nhau thì làm sao chứ, đó là để vun đắp và gắn kết tình cảm, mẹ với bố cũng không phải thường xuyên...”
“Phó Đông Lâm! Con còn nói nhảm!” Chú Phó ngắt lời anh rồi kéo vợ đang đỏ mặt vào lòng, sau đó mới nhìn sang tôi với vẻ quan tâm, “Hòa Gia à, chịu ấm ức gì thì nhất định phải nói với chú.”
“...”
Lời này của chú Phó thật sự là để con trai mình trong mắt mà.
Thấy sắp đến giờ tan học, tôi buông tay Phó Đông Lâm, thẳng thắn đáp: “Chú à, con không chịu ấm ức, Phó Đông Lâm ngoại trừ tính tình hơi thối, còn lại mọi thứ đều tốt cả.”
Bỏ qua sự bất mãn của người con trai bên cạnh, tôi nhấc cổ tay lên nhìn rồi tiếp tục nói: “Hơn nữa đây cũng không phải nơi tiện nói chuyện, nếu không sau khi về nhà con và Phó Đông Lâm sẽ giải thích rõ với mọi người. Buổi sáng đã bỏ hai tiết học, đợi tí nữa lại bị mọi người bắt gặp ở sẽ có ảnh hưởng không tốt, chú dì với bố mẹ con đều không muốn lại được mời đến văn phòng uống nước trà đúng không nào?”
Vừa nghe thấy lời này, bố mẹ tôi và chú dì Phó đều ngây ra, lại có chút vừa ý không nói thành lời.
“Vẫn là Hòa Gia chu đáo.”
“Vậy bây giờ chúng ta đi lấy điện thoại.”
Lời vừa dứt, mẹ tôi và dì Chu liền nắm tay nhau đi về phía văn phòng thầy Hứa.
Chỉ là lúc đi ngang qua tôi, mẹ liền ghé vào nói nhỏ bên tai tôi, “Gần đây đi đăng ký học thêm ở đâu đấy, tài ăn nói tiến bộ không ít.”
Tôi cười ngặt nghẽo không đáp lại.
Còn có thể học ở đâu chứ.
Nơi được gọi là trường đại học xã hội.
---
May mắn là bố mẹ tôi và chú dì Phó đều không phản đối tôi và Phó Đông Lâm yêu nhau.
🐳 Các bạn theo dõi Phở bò: Tui Là Cá Mặn (https://www.facebook.com/tuilacaman/) để đọc truyện mới 🐳
Mẹ tôi thậm chí đã bắt đầu xưng thông gia với dì Phó, tốc độ này nhanh tới đáng kinh ngạc.
Chỉ là tiếng gọi con dâu nhỏ của dì Phó lại khiến tôi có chút hốt hoảng.
Cũng không phải là không có căn cứ.
Ngày thứ sáu thích ứng với tình yêu học đường, tôi và Phó Đông Lâm lại cãi nhau.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/choi-chan-roi/c6.html.]
Lý do vô cùng đơn giản. Hôm đó tôi quên làm bài tập mà thầy giáo lại vội thu bài, sau đó Tần Trạch đã vô cùng tốt bụng mà đem vở bài tập cho tôi chép.
Để tỏ lòng biết ơn, tôi đã lịch sự lấy ra một viên kẹo để cảm ơn cậu ta.
Trùng hợp là lại bị Phó Đông Lâm bắt gặp.
“Bạch Hòa Gia, em đang làm cái gì vậy?”
“Làm bài tập á, không thấy à?”
“Thế sao em phải cho Tần Trạch kẹo?”
Tôi đang múa bút thành văn cũng phải ngẩng đầu lên, kéo kéo tay áo anh, nhỏ giọng nói: “Cậu ta cho em mượn bài tập chép, em cảm ơn chút thôi.”
Thành thật mà nói, là một người trưởng thành, tôi rất coi thường việc đạo văn, nhưng việc chép bài tập về nhà... lúc bạn đang vội nộp bài tập mà đầu óc lại trống rỗng, còn quyển vở bài tập đã được làm đầy đủ lại đang mở sẵn trước mặt còn nói để cho bạn chép...
Tôi thừa nhận, tôi không cưỡng lại được mê lực này.
Tuy nhiên Phó Đông Lâm lại không để ý tới cảm giác xấu hổ kỳ lạ của tôi, nheo mắt giận dữ nói: “Em cho cậu ta kẹo của anh cho em!”
Nghe vậy tôi liền cứng họng, chỉ vì mấy ngày trước tôi nói muốn ăn kẹo, Phó Đông Lâm cứ cách ngày lại nhét đầy ngăn bày tôi những viên kẹo đầy màu sắc, cũng không quan tâm xem ăn nhiều có bị sâu răng hay không.
Bởi vì quá nhiều, tôi còn chia cho bạn học ngồi trước sau, lúc đó anh cũng không tức giận, sao bây giờ đến Tần Trạch thì lại giận dữ?
“Nhiều như vậy em ăn sao hết, hơn nữa chỉ cho cậu ta một cái, Phó Đông Lâm sao anh đột nhiên nhỏ nhen như vậy?”
“Anh nhỏ nhen?” Phó Đông Lâm tức giận bật cười, “Vì em nói muốn ăn kẹo, anh liền chạy đi tìm mấy tiệm mới mua được, sợ em ăn không đủ liền mua hết, em còn nói anh nhỏ nhen?”
Nghe vậy tôi cảm thấy có chút áy náy, mấp máy môi định dỗ anh, kết quả Tần Trạch nhìn qua nhìn lại chúng tôi rồi cầm kẹo nói: “Hóa ra là cậu ta tặng, vậy trả lại em đó.”
Lông mày tôi giật giật, nhận không được mà không nhận cũng không xong, mặc dù có chút phiền Tần Trạch đột nhiên xen vào, nhưng bài tập vừa nộp cũng là nhờ sự giúp đỡ của anh ta.
Vậy nên tôi miễn cưỡng nở nụ cười để giảm bớt bầu không khí ngượng ngùng.
Kết quả bên tai truyền tới tiếng cười lạnh của Phó Đông Lâm. Ánh mắt cũng lạnh không khác gì buổi tối kêu tôi lăn xuống khỏi giường anh đó, tôi cảm thấy bản thân sắp gặp rắc rối lớn rồi.
Mặc dù khoác lên mình lớp vỏ của một thiếu niên, nhưng thực chất vẫn là Phó Đông Lâm 26 tuổi.
Trong mắt anh, Tần Trạch chính là người yêu cũ của tôi, là sự thật không thể chối cãi.
Giải thích rằng đó là mối tình giả nửa năm của tôi và Tần Trạch?
Nhưng tôi không cam tâm, không cam tâm xung quanh anh luôn có một đám người khác giới, thậm chí có người còn bảo tôi cách xa anh ra. Mà tôi lại chỉ giữ kín những suy nghĩ này rồi thầm đau lòng.
Vì vậy khi Tần Trạch hỏi tôi có muốn thử lòng Phó Đông Lâm hay không, tôi đã ngập ngừng đồng ý.
Biết tôi đột nhiên yêu đương cùng Tần Trạch, Phó Đông Lâm bốn tháng liền không thèm để ý tới tôi.
Sau khi vô tình nói một câu không thích Tần Trạch trước mặt mẹ tôi, anh mới dần dần chịu tới nhà tôi.
Thời gian đó tôi nghĩ rằng anh cũng thích tôi, vậy nên vào một buổi tối, tôi tuyên bố chia tay và đăng một video uống rượu lên vòng bạn bè, để chế độ chỉ mình Phó Đông Lâm xem được.
Anh đến như trong dự liệu, tôi chủ động sà vào lòng anh, anh cũng vui vẻ để tôi ăn đậu hũ, trong lòng cả hai đều ngầm hiểu.
Lúc ra khỏi quán bar, mọi việc diễn ra suôn sẻ, chỉ là trên đường đi, anh nhận một cuộc gọi video.
Một giọng nữ thanh tú mềm mỏng vang lên, “Bác sĩ Phó, n.g.ự.c em đau quá, phải làm sao bây giờ?”
Vì đạo đức nghề nghiệp nên anh không thể trực tiếp cúp máy.