Cho đến bao giờ - Ngoại truyện 2
Cập nhật lúc: 2024-08-16 00:10:19
Lượt xem: 293
Lúc tỉnh lại, Chu Dương bưng một ly nước ngồi cạnh bên giường tôi.
"Sao vậy? Mơ thấy ác mộng sao?"
Tôi ngồi dậy, cả người mệt mỏi rã rời. Tôi nhìn quanh bốn phía, nhìn bày trí trong phòng, tôi nhận ra chỉ lại là một cơn ác mộng.
Tôi nhìn Chu Dương, vươn tay ôm lấy cổ anh: "Gần đây thường nằm mơ mấy thứ kỳ quái."
"Được rồi, đừng sợ." Anh vỗ lưng tôi, nghiêm túc nói: "Có anh ở đây bảo vệ em."
Tôi mơ thấy mình đứng trước một bia mộ khắc tên Chu Dương, mơ màng nói rất nhiều chuyện, cảm giác cũng rất chân thật. Thế nên ở trong giấc mơ, tôi lại khóc ướt đẫm gối.
Chu Dương nói anh không muốn quay lại làm việc trong trung tâm thương mại, anh đang định mở một công ty quảng cáo, bởi vì đó là chuyên ngành đại học của anh. Bây giờ đúng lúc có một người bạn chung ngành muốn làm cái này.
Tôi nói với anh: "Anh cứ việc nghỉ làm, cùng lắm thì em nuôi anh."
"Được lắm." Chu Dương đứng dậy, cười to bổ nhào vào cù lét tôi: "Nào có người vợ nào như em tự xem mình là chồng chứ!"
"Ha ha ha ha, em nói đùa, em nói đùa mà."
Giữa tháng tư, Chu Dương bắt tay vào mở công ty, ngày nào cũng bận rộn đến khuya. Nhưng dù có muộn thế nào tôi cũng chờ anh về, nói với anh quả ngọt từ từ sẽ đến, đừng làm việc quá sức.
Anh nói anh không mệt. Mỗi lần ngẩng đầu nhìn thấy ánh đèn trên lầu mà tôi thắp sáng chờ anh về, anh cảm thấy thoải mái
***
Chu Dương và bạn anh phát triển công ty rất tốt. Có lẽ đang trong giai đoạn thành lập, làm việc cũng không tự do thoải mái như anh nói, thời gian về nhà cũng không cố định.
Nhưng ngày nào Chu Dương cũng gọi điện nhắn tin cho tôi, hỏi tôi có về đến nhà không, nhắc nhở tôi ăn cơm đúng giờ. Lúc tan làm sẽ hỏi tôi có muốn ăn gì không, anh mua về cho tôi.
Bình thường cuối tuần anh sẽ ở nhà, tôi ở trong bếp đại chiến nấu cơm, anh ngồi trên bàn trà làm việc.
...
"Chu Dương, ăn cơm thôi!"
Anh đi tới, thay tôi vén tóc ra sau tai: "Em ra ngồi đi, để anh xới cơm."
"Không được, dạo gần đây em mập lên rồi, anh còn xới nhiều cơm cho em như thế."
"Béo một chút cũng rất đáng yêu."
"Hừ, lời cặn bã em đây không dám tin!"
...
"Bao nhiêu đây?" Chu Dương xới một muỗng cơm lớn, xác nhận với tôi.
Đào Hố Không Lấp team
"Lại, lại đi, nhiêu đây."Tôi ngồi không xa khua tay múa chân với anh.
Đầu tháng sáu.
Một mình tôi ở nhà ăn cơm trưa xong, lúc rửa bát cảm thấy thân thể hơi khó chịu, nôn rất nhiều lần. Tôi ngồi xe buýt đến bệnh viện làm kiểm tra, nhận được tin tốt.
Tôi gọi điện thoại cho Chu Dương. Anh hơi tức giận, hỏi tôi sao lại không gọi cho anh để đến bệnh viện cùng tôi, sau đó mắng tôi một hồi lâu.
Tôi cười, trêu anh sao lại tính tình trẻ con như vậy. Dù tôi liên tục từ chối, anh vẫn kiên trì nói lập tức tới đón tôi, bảo tôi tìm một chỗ ngồi đợi.
Tôi nhìn anh từ xa chạy về phía tôi, sau đó nhẹ nhàng ôm tôi vào lòng.
Anh nói công việc sẽ thu xếp nhanh thôi, sau đó anh dành nhiều thời gian chăm sóc tôi.
Tôi vỗ vỗ lưng anh, nói cho anh biết: "Không cần lo lắng, em sẽ chăm sóc bản thân thật tốt, anh cứ tập trung làm chuyện của mình đi."
Chu Dương kéo tôi từ trong lòng ra, vẻ mặt vô tội hỏi tôi: "Không phải là em thay lòng đổi dạ chứ, trước kia em rất dính lấy anh."
"Ừ, chắc là vậy rồi!" Tôi ngân dài giọng trêu chọc anh.
Anh ép hai má tôi lại: "Không yêu đúng không?"
"Yêu, yêu, yêu..." Tôi vừa đánh tay anh vừa đáp lại.
Cuối tháng bảy, công ty Chu Dương gặp biến cố, tài chính liên tục bị chặt đứt, công ty không thể hoạt động bình thường, thậm chí bắt đầu xuất hiện tình trạng thiếu hụt.
Chu Dương không nói cho tôi biết, nhưng ở cùng anh lâu như vậy, dù anh có che dấu cách mấy thì tôi vẫn có thể thấy được sự u ám nơi đáy mắt của anh. Tôi hỏi thăm người khác mới biết tình trạng của anh bây giờ.
Tám giờ tối, anh vẫn như thường bước vào nhà, đứng ở trước cửa đổi giày.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/cho-den-bao-gio/ngoai-truyen-2.html.]
Tôi đi qua ôm lấy anh.
Chu Dương thở hắt ra, hỏi tôi: "Em sao vậy?"
"Anh không cần một cái ôm sao?"
"Cần." Anh ôm tôi chặt hơn một chút.
Thật lâu sau đó, tôi lấy ra hai tấm thẻ và một quyển sổ.
"Thẻ này là tiền mừng tuổi em tiết kiệm từ nhỏ đến lớn và học bổng các loại, thẻ này là do em làm việc tích góp được. Căn nhà này vốn là nhà ở quê, của hồi môn của em." Tôi cười nhìn anh. "Không ít đâu, cho anh hết. Người cộng sự kia của anh nghĩ biện pháp, chắc là không khác nhiều lắm,."
"Lỡ anh thất bại thì sao?"
"Vậy thì làm lại từ đầu."
"Nhưng nếu anh không thể..."
"Dù anh làm gì thì em tình nguyện đối mặt với anh, đồng cam cộng khổ."
Chu Dương kéo tay tôi, bọc chặt trong bàn tay anh.
Tôi nói với anh: "Chúng ta là người một nhà, em hy vọng, em đứng sau anh, là tấm khiên chứ không phải gánh nặng".
"Chà, không ngờ vợ anh không chỉ là một phú bà, còn là một thánh nữ."
"Đương nhiên rồi, còn không mau rót cho bổn vương cốc nước đi!"
"Tuân lệnh."
"Ha ha..."
Năm 2019 tuyết rơi rất sớm. Tôi ôm cái bụng đang ngày càng to lên, quanh quẩn ở đại sảnh rạp chiếu phim chờ Chu Dương đến chỗ hẹn.
Trong đại sảnh rạp phim người đến người đi, cho đến khi suất chiếu cuối cùng kết thúc, mọi người tản đi, Chu Dương vẫn không đến.
Trong lúc đó, tôi gọi cho anh ba cuộc điện thoại, một cuộc nhỡ, hai cuộc là "Sắp tới rồi".
Khi Chu Dương chạy vào, tôi nhất thời để trái tim rơi xuống, sau đó chuyển thành tức giận.
Tôi biết anh có công việc bận rộn, nhưng hôm nay là cuối tuần, tôi từng hoài nghi nếu vẫn mặc kệ thì Chu Dương có khi nào biến thành một người cuồng công việc hay không?
"Anh sai rồi." Chu Dương đi theo tôi.
"Em rất rất giận, không muốn tha lỗi."
Tuyết bị tôi giẫm lên phát ra tiếng lạo xạo, sương mù tụ dưới đèn đường hết sức bắt mắt.
"Xin em, về nhà trước đi, về nhà rồi em muốn thế nào cũng được."
"Thế nào cũng được?"
"Đúng vậy, anh bồi tội với em, em muốn thế nào cũng được." Chu Dương ôm cánh tay tôi cầu xin tha thứ: "Bác sĩ nói tức giận không tốt cho phụ nữ có thai."
"Phụ nữ có thai? Phụ nữ có thai trở thành đại danh từ anh nói về em à?"
"Không phải, không phải, đại vương, lên xe đi, bên ngoài lạnh như vậy, anh lo cho em muốn chết."
"Nhưng anh lo cho nhân viên của anh hơn chứ gì."
"Sao lại thế được, em mãi mãi là vị trí số một trong lòng anh."
...
Tôi tiếp tục đi về phía trước, Chu Dương chạy về xe lấy cho tôi một chiếc áo bông. Anh khoác áo lên người tôi, sau đó ôm lấy tôi.
Không thể đi tiếp, tôi chỉ đành theo anh về nhà.
Vừa đến cửa nhà, anh đã vội vàng bưng trà rót nước cho tôi, bảo tôi ngồi yên trên sô pha.
Tôi cầm cốc nước, còn Chu Dương ngồi xếp bằng trên thảm lông bọc lấy tay tôi, sau đó ngước mắt hỏi: "Hôm nay em ăn cơm tối chưa?"
Anh nở một nụ cười dịu dàng khiến tôi không thể giận anh nổi.
Chu Dương nói gần đây quả thật anh bề bộn nhiều việc, nhưng qua khoảng thời gian này thì ổn rồi.
Anh nói khi công ty ổn định lại, tôi cũng cần người chăm sóc. Giờ đây anh đã là ông chủ, sau khi thu xếp cho nhân viên, Chu Dương sẽ ở bên cạnh tôi hai mươi tư giờ một ngày.