CHỊU KHỔ KHÔNG PHẢI PHÚC - Chương 3
Cập nhật lúc: 2024-11-16 19:53:43
Lượt xem: 1,451
"Cháy bỏng mấy vết phồng rộp, muốn nghỉ ngơi cũng không được, đây là rèn luyện đầu bếp à? Đây là hành hạ thì có!"
Nói xong câu đó, anh trai nhìn thẳng vào mắt mẹ: "Mẹ, mẹ nói đi, kiểu hành vi này chúng ta có thể báo cảnh sát không?"
"Bao giờ báo cảnh sát! Mấy đứa trẻ hiểu cái gì!"
Mẹ vừa nghe đến từ báo cảnh sát là nổi giận ngay, bà trước đây chưa kịp ngắt lời anh trai, giờ nghe thấy câu đó liền nổi cơn.
"Tôi là đang rèn luyện cho con gái tôi, từ nhỏ phải chịu một chút khổ, sau này trong xã hội gặp khó khăn không thiếu đâu!"
"Con không nghe câu 'chịu khổ để làm người hơn người' à, tôi làm vậy là vì nó tốt!"
Câu này mẹ nói rất hùng hồn, không chút do dự.
Ba tức giận đến mức vung tay, đập mạnh vào cái tủ đầu giường: "Nói bậy!"
"Rốt cuộc bà có dùng não không? Câu đó là hiểu theo cách này sao!"
"Chúng ta thiếu tay thiếu chân hay là toàn thân tê liệt mà lại để con gái bảy tuổi làm cơm xào rau!"
"Đây là rèn luyện à? Đây là tra tấn!"
Ba tức giận không thể hiểu nổi, sao trong gia đình lại xảy ra chuyện vô lý đến vậy.
"Làm gì vậy, Lý Quốc Đông, anh điên rồi sao! Giữa đêm mà anh muốn đưa tôi đi đâu!"
Mẹ không ngừng giằng co, bám lấy khung cửa không buông.
Ba mạnh mẽ kéo mẹ ra, đẩy bà vào trong xe, lái về hướng đồn công an.
Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3
"Nếu bà không nghe lời tôi, thì tôi sẽ tìm chỗ mà bà chịu nghe!"
4.
Kể từ đó, mẹ không bao giờ nhắc đến việc tôi phải học nấu ăn nữa.
Mẹ cũng đối xử công bằng với tôi và anh trai.
Tôi trải qua một thời gian tự do và vui vẻ, cảm nhận được không khí hạnh phúc tràn ngập, tôi tưởng rằng tương lai sẽ luôn ngọt ngào như vậy, vì mẹ giờ đây không còn nói những câu kỳ lạ với tôi nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/chiu-kho-khong-phai-phuc/chuong-3.html.]
Tuy nhiên, tôi đã sai...
Vào một buổi sáng hôm ấy, ba là người đi mua bữa sáng.
Ba dậy hơi muộn, tiệm bán đồ ăn sáng không còn nhiều đồ ăn, chỉ mua được năm cái bánh bao về.
Trên bàn ăn, mẹ rất tự nhiên gắp ba cái bánh bao cho anh trai, hai cái còn lại chia cho ba, đến lượt tôi thì chẳng còn gì.
Tôi định lên tiếng, nhưng mẹ đã cắt lời tôi: "Trong tủ lạnh còn chút cháo thừa từ hôm qua, con hâm lại ăn đi."
Sau đó mẹ lại nói: "Không phải là mẹ không cho con ăn bánh bao, anh con học hành cần phải có đủ năng lượng, còn mẹ và ba phải vất vả kiếm tiền nuôi gia đình, con là người ít việc nhất, con phải thông cảm cho mẹ một chút."
Nói xong, mẹ lại thở dài, bắt đầu than vãn về chi tiêu gia đình, nói rằng mọi thứ đều vượt quá ngân sách.
Ba đặt đũa xuống: "Nhà thiếu tiền hay thiếu gạo mà bà nói mấy câu này!"
Ông quét mắt nhìn từng bát của mọi người, không hài lòng:
"Với năm cái bánh bao này, sao mà chia mà để Huệ Huệ không có cái nào, lại để con ăn cháo thừa, bà nghĩ sao vậy!"
Lời của ba làm mẹ nổi giận, đặc biệt là khi thấy ba gắp chiếc bánh trong bát mình đưa cho tôi, mẹ bỗng nhiên bùng nổ.
Mẹ đập mạnh bát xuống và bắt đầu khóc: "Ý gì đây, Lý Quốc Đông, anh đang trách tôi trọng nam khinh nữ à! Được rồi, tôi ở nhà làm quần quật suốt, chăm sóc con cái mệt mỏi mà anh không thông cảm, còn nghi ngờ tôi!"
"Tôi sống làm gì nữa, nhảy xuống dưới lầu c.h.ế.t quách đi, trong nhà này tôi không còn chỗ để ở!"
Mẹ khóc càng lúc càng đau khổ, nằm sụp xuống bàn, làm ồn ào rất lớn, tôi bị dọa khóc theo, kéo tay ba bảo ông đừng mắng mẹ, tôi có thể không ăn bánh bao, tôi thường thích ăn cháo hơn.
Anh trai kéo tôi qua một bên, nhét cả bốn cái bánh bao vào tay tôi, ra hiệu cho tôi đừng nói gì.
Lúc đó, ba đã kiềm chế rất lâu rồi cũng không nhịn được nữa, bùng nổ.
"Trọng nam khinh nữ? Trương Quế Chi, bà đừng tự làm đẹp mặt mình nữa, bà chỉ là trọng nam khinh nữ thôi à? Bà rõ ràng không chịu nổi con gái tốt đẹp!"
"Ngay từ nhỏ bà đã khắc nghiệt với con bé, luôn phân biệt đối xử giữa hai đứa, lúc nào cũng bảo nhà nghèo, bắt nó chịu đựng những tư tưởng vớ vẩn này, còn tự cho là đang rèn luyện nó khả năng chịu khổ!"
"Bà có lương tâm không, bà thực sự nghĩ như vậy sao!"
Ba càng quát lớn, càng tức giận nhìn mẹ:
"Chúng ta hồi nhỏ chịu cực nhiều, nhưng đó là hoàn cảnh xã hội, ai trách được?"