Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

CHIM SẺ TRÊN CÀNH CÂY LẠNH GIÁ - Chương 13

Cập nhật lúc: 2024-07-17 19:48:31
Lượt xem: 2,772

Đích tỷ khinh bỉ cười lạnh:

 

"Ngu không ai bằng, lại đi tin tưởng cái tượng đất kia "

 

Tạ Thận Chi đau lòng khi ta phải chép Kinh mỗi ngày, khó nói nên lời.

 

Ta hiểu được lòng người, nắm lấy tay hắn ta:

 

Chỉ cần sinh con cho Hầu gia, hi sinh một chút cũng không sao.

 

Nửa tháng sau, như kiếp trước, ta lại mang thai.

 

Lão phu nhân vui mừng đốt nhang ba ngày tại Phật đường liên tục cầu nguyện Bồ Tát ban con cái, Tạ gia chắc chắn sẽ thịnh vượng.

 

Đích tỷ ghen tị nhìn về bụng nhỏ của ta, lại có phần hoài nghi:

 

"Chắc chỉ là trùng hợp thôi..."

 

Vào ban đêm, Tạ Thận Chi vui mừng quá mức, đến nghe tim thai chẳng hề tồn tại.

 

"Tước Nhi? Ta sắp làm phụ thân rồi sao?"

 

Ta nhẹ nhàng gật đầu, cười nhìn hắn ta:

 

"Phu quân, đứa bé này muốn đặt tên là gì?"

 

Lần đầu tiên ta gọi hắn ta là phu quân, Tạ Thận Chi không có ý kiến gì, ôm chặt ta:

 

"Tạ gia sắp có con cháu rồi! Tất cả đều là công lao của Tước Nhi!"

 

Tạ Thận Chi và lão phu nhân vui sướng, những phần thưởng như nước chảy tràn vào phòng ta.

 

"Xa xỉ quá." Ta lo lắng nhìn Tạ Thận Chi, "Đích tỷ có thể sẽ cảm thấy không vui không?"

 

"Là phu quân của nàng, là phụ thân của con nàng cho." Tạ Thận Chi chọn cho ta một cây trâm cài tua rua, "Nàng xứng đáng.”

 

Ta cúi đầu thẹn thùng ừ một tiếng.

 

“Nàng không biết đứa con này quan trọng đến mức nào với ta đâu, Tước Nhi." Tạ Thận Chi nhìn ta một cách nghiêm túc, "Ta vẫn luôn cho rằng Tạ gia sẽ tuyệt hậu khi đến đời của ta, thậm chí ta còn sợ rằng do ta không được..."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/chim-se-tren-canh-cay-lanh-gia/chuong-13.html.]

 

"Ai nói thế?" Ta nép vào lòng hắn ta, "Ta sẽ đi giải thích giúp phu quân."

 

"Nàng sẽ giải thích như thế nào?"

 

Nhìn thấy mặt đỏ, Tạ Thận Chi càng yêu thương:

 

"Tước Nhi, gần đây ta thường nghĩ, liệu việc lấy tỷ tỷ nàng có phải là sai lầm."

 

Không, các ngươi đều là cầm thú, trời sinh một đôi.

 

"Nàng ấy mới lạ và thú vị, nhưng đôi khi quá dữ dội, cho nên thường xuyên có cảm thấy không an phận." Tạ Thận Chi thở dài, "Có khi ta mong muốn rằng mình sẽ cưới một nữ tử giống nàng như vậy, nhà cửa yên ổn."

 

Ngày hôm sau, lão phu nhân dẫn ta đi thỉnh an đích tỷ, thực chất là cảnh cáo đích tỷ, đừng có ý định hại ta.

 

Ánh mắt đích tỷ nhìn chằm chằm ta.

 

Từ trâm hoa vàng trên đầu ta, cho đến chiếc váy lụa hoa thêu xa hoa không thua kém nàng ta.

 

Bây giờ Lâm Tước Nhi toàn thân sáng loá, khác với dáng vẻ mộc mạc và cẩn trọng khi mới vào phủ, đứng bên cạnh Lâm Uyển Nhi như một loại khiêu khích vô hình.

 

Cuối cùng ánh mắt của đích tỷ dừng lại trên bụng ta, nàng ta hận không thể m.ổ b.ụ.n.g ta, moi cốt nhục nhét vào thân thể của mình.

 

Nàng ta thật sự rất kỳ lạ.

 

Muốn có lòng tự tôn và lòng tự ái một đời một kiếp một đôi người, lại muốn tự dối lòng mình rằng chưa trao danh phận thì không thể coi là phản bội.

 

Không giống như các chủ mẫu trong nhà cao cửa rộng mà ta đã thấy, kính cẩn vâng lời để phu quân nạp thiếp, không coi thiếp thất là người, cũng không coi chính mình là người.

 

Không giống như những người ta đã thấy ở nhạc phường, chỉ cầu ân ái với tình lang, còn chính mình thì sao cũng được, làm kỹ nữ sống thoải mái, vô ưu vô lo.

 

Nàng ta dường như di chuyển giữa hai ràng buộc quy tắc, có lúc nàng ta rực rỡ, sáng chói, nhưng cũng có lúc nàng ta bị giằng xé và đau đớn.

 

Ta hành lễ:

 

"Bên ngoài nhìn vào, đứa nhỏ này là do đích tỷ sinh, từ hôm nay trở đi phải làm phiền đích tỷ giấu giếm.”

 

"Nha hoàn Xuân Nhi của đích tỷ đã may sẵn mấy cái bụng giả, trong buổi yến tiệc Đoan Ngọ và Trung Thu, đích tỷ mặc vào cũng dễ bề che mắt mọi người.”

 

Loading...