Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

CHIẾT LIỄU - 3

Cập nhật lúc: 2024-11-29 08:52:10
Lượt xem: 237

6

 

Yến hội trôi qua quá nửa, đây là thời gian không cần phò phu giáo tử hiếm thấy, tuy chỉ mới uống vài ly rượu trái cây, nhưng các vị phu nhân hầu như đều đã tạm buông xuống trọng trách.

 

Đột nhiên, một tiếng kêu thất thanh sắc nhọn xuyên thẳng tới tiền viện, “Nguy rồi! Phương thiếu gia và Tam Hoàng tử đánh lộn rồi!”

 

Ngay sau đó, Phương Khải Nguyên kéo Phương Khải Hành đi tới tiền viện.

 

Trần ma ma đi trước mở đường cho hắn, không quan tâm đến tiếng kinh hô và sự ngăn cản của đám nha hoàn hai bên, vừa xoa eo vừa mắng chửi, “Một lũ tiện nhân! Thiếu gia Tướng phủ ngươi cũng dám ngăn cản, ai cho ngươi lá gan đấy?”

 

Ta dùng khăn tay che lại ý cười khóe môi, nhẹ nhàng ho khan hai tiếng.

 

Phương Khải Nguyên đứng trước mặt ta, cao ngạo ngang ngược lên tiếng, “Phụ thân nói sau khi xuất môn là do ngươi chăm sóc chúng ta, bây giờ chúng ta xảy ra chuyện, đánh nhau với người ta, đều là lỗi của ngươi không quan tâm đến chúng ta tốt!”

 

Phương Khải Hành tuy thường ngày ít nói nhưng cũng đế thêm theo hắn, “Ngươi tốt nhất nên xử lý êm xuôi, nếu không ta sẽ bảo phụ thân hưu ngươi! Ngươi đã quá lứa lỡ thì, bây giờ còn bị đuổi ra khỏi Tướng phủ, ngày sau nhất định sẽ trở thành trò cười cho cả kinh thành!”

 

Kiếp trước bọn chúng cũng gây gổ với Tam Hoàng tử, nhưng do đã qua một thời gian được ta rèn dũa dạy dỗ, chuyện cũng không ồn ào như ngày hôm nay.

 

Nhưng bởi vì dù sao cũng đã phạm đến thể diện Hoàng gia, trước đây Phương Hướng Nguyên liền phủi tay đổ tất cả mọi chuyện lên đầu ta, mắng ta là quản giáo nhi tử không nghiêm, cuối cùng ta phải đi mòn gót giày đến cầu kiến Lăng Quý phi là mẫu phi của Tam Hoàng tử, sau đó phải phơi nắng ngoài điện nửa ngày đến suýt ngất đi mới được tha thứ.

 

Khi ấy Lăng Quý phi cao cao tại thượng nhìn xuống ta đang suy nhược chật vật, một lúc lâu mới nâng cằm hỏi, “Bổn cung biết chuyện này không phải lỗi của ngươi, vì sao ngươi lại phải đến đây xin lỗi? Cố chạy theo lấy lòng người ta, lại thay người không có lòng nhận lỗi, đây không phải chuyện một người thông minh nên làm.”

 

Nhưng khi ấy ta đang bị vây khốn trong cục, vẫn chưa biết con đường phía trước gian nan hèn mọn thế nào, bây giờ nhớ lại mới nhận ra đã sớm có người nhắc nhở ta từ trước.

 

Chỉ tiếc, đời trước ta đã quá mức cố chấp.

 

Thấy ta không lên tiếng, Trần ma ma ngày thường làm bộ làm tịch đã quen liền giơ tay đẩy ta một cái, “Các vị thiếu gia đang nói chuyện với ngươi đấy, ngươi bị câm hay là bị điếc? Tưởng rằng Tướng phủ không có cách nào với ngươi chắc?”

 

Trước đây để dạy dỗ hai nhi tử, việc đầu tiên ta làm là đuổi Trần ma ma ra khỏi phủ, nhưng đời này để cho bọn họ tự do hành xử, ta mới hiểu ra một đạo lý.

 

— Lời tốt không khuyên được kẻ không ra gì.

 

Ta sâu kín nhìn bà ta một cái.

 

Ngay sau đó, trong tiếng kinh hô của mọi người xung quanh, trực tiếp “ngất” đi.

 

Phương pháp tốt nhất với sự tình này, chính là buông tay mặc kệ.

 

Nhàn cư vi bất thiện

Dù sao cũng không liên quan tới ta, vì sao ta phải cố hướng dẫn dắt bọn họ trở về chính đạo?

 

Phu nhân Thượng thư giận dữ quát lên một tiếng “Điêu nô!”, ngay sao đó liền có thị vệ áp Trần ma ma quỳ xuống đất.

 

Phương Khải Nguyên và Phương Khải Hành khi nào thì chịu bị bắt nạt như vậy? Chuyện của mình còn chưa giải quyết êm xuôi, đã vội vàng đứng ra bảo vệ cho nhũ mẫu, “Ai cho các ngươi động vào Trần ma ma?! Thả bà ấy ra, nếu không ta bảo cha ta c.h.é.m đầu cả đám các ngươi!”

 

7

 

Ta còn đang hôn mê, Trần ma ma bị lôi xuống đánh mấy chục đòn, nửa c.h.ế.t nửa sống, hai hài tử kia một đường khóc về đến Tướng phủ, ngày càng la hét ồn ào lớn hơn.

 

Cuối cùng, Phương Hướng Nguyên phải đích thân đi xin lỗi.

 

Lăng Quý phi ngay cả liếc hắn một cái cũng lười, chỉ nhàn nhạt buông xuống một câu “Để Thừa tướng đích thân hạ mình tới giải thích, bổn cung không có phúc phận này” liền rời đi.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/chiet-lieu/3.html.]

Ý tứ là không muốn tha thứ.

 

Nghe nói hôm ấy Phương Hướng Nguyên vừa trở về phủ liền nổi trận lôi đình, phạt hai nhi tử quỳ trong từ đường suốt một đêm, sau đó mới lại vội vàng vào triều.

 

Đáng tiếc, không chỉ những người hắn đích thân tiến cử không được phê duyệt, ngay cả quyền lực trong tay hắn cũng bị Hoàng thượng thu lại một nửa, mỹ danh là thấy hắn đang bận chuyện trong phủ, để cho hắn có dư thời gian xử lý êm xuôi mọi chuyện sẽ tính tiếp.

 

Phương Hướng Nguyên giận không chỗ phát tiết, chỉ có thể thường xuyên cầu kiến Lăng Quý phi.

 

Khi ấy, ta đang nằm trên tháp nghỉ ngơi, thanh nhàn vui vẻ.

 

Nhưng có lẽ ông trời không muốn cho ta được yên ổn, ca ca tốt của ta là An Khánh hầu dẫn theo tẩu tử tới tiểu viện nghèo nàn lụi bại này của ta.

 

Ca ca của ta quanh quẩn ngoài cửa viện, không có ý định tiến vào.

 

Tẩu tẩu vừa mở cửa liền lập tức nước mắt như mưa chạy tới bên giường, nắm c.h.ặ.t t.a.y ta, “Liễu Ý, muội thế nào rồi? Sớm biết muội tới đây phải cực khổ như vậy, tẩu tử dù thế nào cũng quyết không gả muội tới đây! Liễu Ý đáng thương của ta!”

 

Nói thật đường hoàng, cứ như người trước đây vì giảm bớt chút sính lễ mà trói ta lại nhét vào kiệu hỉ đưa đến phủ Thừa tướng không phải nàng ta vậy.

 

Tẩu tẩu lau nước mắt, lại đau khổ cầu xin, “Liễu Ý, tẩu tử cũng không muốn làm khó dễ muội, nhưng tẩu tử thật sự đã không còn cách nào, chỉ muội mới có thể giúp đỡ Tuấn Kiệt mà thôi! Hôm trước khi trở lại thôn trang hắn vô tình bị ngã gãy chân, không sao trị khỏi, đại phu nói phải dùng dược liệu quý giá mới có thể hồi phục, nếu không chân của Tuấn Kiệt sợ là vĩnh viễn phải vứt bỏ.”

 

Tiếng khóc của nàng ta mỗi lúc một lớn, “Không phải vạn bất đắc dĩ tẩu tử cũng không muốn khiến muội khó xử, nhưng lúc này Hầu phủ thật sự đã không còn chống đỡ nổi nữa rồi!”

 

Ta đương nhiên sớm biết, vì sao nàng ta lại đột nhiên chạy đến Tướng phủ thăm ta.

 

Tạ Tuấn Kiệt không phải gãy chân cần tiền trị liệu, mà là sa đà vào phường đổ, nháy mắt đã thua mấy ngàn lượng.

 

Trước đây An Khánh hầu phủ cũng vì thói ham mê cờ b.ạ.c của hắn mà phải bán đi không ít cửa hàng, hàng trăm mẫu đất mới có thể tạm thời vá lại lỗ hổng, không ngờ nợ cũ vừa trả xong, nợ mới đã ập xuống đầu.

 

Lúc này bọn họ mới nhớ đến ta.

 

Hầu phủ không còn tiền, nhưng Tướng phủ chắc chắn có.

 

Kiếp trước, ta bị dáng vẻ bi thương thê thảm của nàng ta lừa đến xoay vòng, cho rằng Tạ Tuấn Kiệt thực sự gặp chuyện, đưa cho nàng ta toàn bộ trang sức tài sản bản thân tích lũy bao nhiêu năm, không ngờ hai ngày sau liền thấy Tạ Tuấn Kiệt ôm bọc tiền lớn kiêu ngạo tiêu sái đi vào phường đổ.

 

Người bên ngoài thấy lạ hỏi thăm, hắn liền cười nhạt trào phúng, “Còn có thể là tiền ở đâu? Đương nhiên là đường cô ngu ngốc kia cho rồi! Mẫu thân nói ta sinh bệnh cần tiền, nàng ta liền vội vàng sai người hai tay dâng tiền tới!

 

Không sợ tiêu hết? Đương nhiên không sợ, nếu hết lại đi tìm nàng ta không phải là có tiếp sao? Nàng ta ngốc như vậy, chỉ cần lừa gạt hai câu nói không chừng còn có thể khiến nàng ta mang cả sính lễ của thứ tỷ mang tới cho ta! Những thứ kia rất đáng giá đấy!”

 

Hắn chỉ thuận miệng nói một câu, mọi người lại cho rằng ta lén lấy sính lễ của Tạ Liễu Thư mang về mẫu gia. Người ngoài không hiểu chuyện không nói, ngay cả Phương Hướng Nguyên cũng không tra rõ chân tướng, trực tiếp kéo ta tới từ đường ép ta quỳ xuống xin lỗi Tạ Liễu Thư.

 

Bây giờ chẳng phải một kẻ càng thảm hơn một kẻ sao?

 

Ta lạnh lùng liếc nhìn nàng ta một cái, sau đó bắt đầu kịch liệt ho khan, tựa như muốn nhổ cả tâm can tỳ phế ra ngoài.

 

Trên chiếc khăn tay trắng tinh nhanh chóng nhiễm một vết m.á.u đỏ tươi, vô cùng chói mắt.

 

Ta kiên trì nói, “Tẩu tử, chiếc vòng tay này là di vật mẫu thân để lại cho ta khi bà qua đời, chi bằng…”

 

Nha hoàn Chiếu Đường thông minh nhanh nhẹn, vừa nghe đến đây liền rơi nước mắt kêu khóc, “Phu nhân, phu nhân đáng thương của nô tỳ! Từ khi gả tới đây không được phu gia cho mặt mũi tốt thì cũng thôi đi, bây giờ tính mạng của người còn không đảm bảo, vậy mà vẫn phải xuất ra tài lực trợ giúp mẫu gia! Lão phu nhân chỉ để lại một chiếc vòng tay cho người làm di vật, người thật sự nỡ lòng đưa nó cho người khác sao?!”

 

Tiếng khóc của tẩu tẩu xấu hổ im bặt.

 

Ta cũng ôm Chiếu Đường, khóc đến hăng say, “Trước đây khi gả tới phủ ta không có hồi môn mang theo, bây giờ chuyện trong phủ cũng không đến lượt ta nhúng tay vào, ngân lượng hàng tháng còn ít hơn cả nhị đẳng nha hoàn trong Tướng phủ! Nhưng tẩu tử cần tiền, cho dù ta cắt xương bán thịt cũng phải cho bọn họ! Dù sao cũng nhờ có họ tìm cho ta một mối hôn sự tốt, còn nói vì ta giống Liễu Thư tỷ tỷ mấy phần nên Tướng gia có thể sủng ái ta! Để báo đáp ơn này, muốn ta làm gì cũng đều có thể!”

Loading...