Chích Dã - 11
Cập nhật lúc: 2024-03-13 19:05:01
Lượt xem: 3,579
"Kỳ Dã!"
Tôi choàng tỉnh, sau lưng đã ướt đẫm.
Tiếng điện thoại vang lên, là điện thoại của A Côn: "Chị Ninh, chiều nay trên quốc lộ Bàn Sơn có cuộc thi đấu, tất cả mọi người đều có mặt, chị có muốn tới không?"
"Có."
Không phải sân nhà của tôi, nhưng tôi nghĩ cuối cùng thì mình vẫn phải hướng về phía trước.
"Cuộc thi đấu này chỉ là một cuộc thi đấu nhỏ thôi, ngày kia còn một trận đấu quốc tế nữa, chị có đi không? Đám Hoàng Mao đã qua đó rồi."
Tôi tựa vào bên xe, châm một điếu thuốc: "Ừm, đi đi, chị cũng phải luyện tay nghề mới đi thi đấu được."
"Nghe nói có rất nhiều người nổi tiếng trong giới cũng đi, nhất là nước ngoài có một ngựa ô trình diễn rất tuyệt, có điều tiếc là anh ta không bỏ mũ nên không ai biết anh ta trông như thế nào. Nếu mà gặp được thì em sẽ đi xin chữ ký ngay."
Tôi nhả ra một vòng khói, cười nhạo cậu ta: "Nhìn cậu giỏi chưa kìa, chờ lần sau chị giành cúp cho cậu."
A Côn lại mắt đỏ bừng: "Chị Ninh, chị như vậy là em vui lắm."
Tôi vỗ vai cậu ta.
Sau khi hút xong ngụm thuốc cuối cùng, tôi quay đầu, thấy Cố Hoài Cảnh.
Bốn mắt nhìn nhau, tôi cảm nhận được rõ đôi mắt hắn nhìn tôi đang sáng dần lên.
"Thích Uyển Ninh?"
Tôi dùng chân dụi tắt tàn thuốc, không thèm để ý tới hắn.
Nhưng lại bị hắn bắt lấy cổ tay.
"Chúng ta tâm sự đi."
Hắn đứng trước mặt tôi, chặn đi ánh sáng mặt trời, chỉ để lại một bóng mờ.
Tôi lẳng lặng nhìn hắn.
Một khuôn mặt giống thế, nhưng tiếc thay lại chẳng phải Kỳ Dã.
"Đừng dùng ánh mắt này nhìn tôi!" Cố Hoài Cảnh đột nhiên cất cao giọng: "Thích Uyển Ninh, sao cô dám lừa tôi chứ!"
Dường như hắn rất tức giận, nhưng tôi không rõ lý do.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/chich-da/11.html.]
Tôi chỉ vùng thoát khỏi bàn tay hắn, từ tốn nói: "Cố Hoài Cảnh, hẳn là anh nên vui mừng mà, không phải ư?"
Cố Hoài Cảnh cau mày, chặn tôi lại, nghiến răng nghiến lợi: "Ha, tôi nên vui mừng vì bị coi làm kẻ thay thế? Thích Uyển Ninh, mẹ kiếp chứ cô có lương tâm không?"
Hắn tức giận nhăn mặt: "Bảo sao lần nào cô nhìn tôi đều như mất đi mà có lại được vậy."
"Thảo nào cô thường xuyên ngẩn người nhìn tôi, đỏ mắt rồi khóc."
"Mẹ kiếp, tôi còn tưởng cô yêu tôi thật lòng."
"Đến mức tôi thương cô quá nên đồng ý đám hỏi giữa hai nhà. Tôi cảm thấy tôi của lúc đó chẳng khác gì thằng ngu."
Tôi lẳng lặng nghe hắn nói xong hết rồi mới mở miệng:
"Cố Hoài Cảnh, không phải anh cũng coi tôi làm kẻ thay thế ư?"
"Người trong lòng anh về rồi đó, anh không cần phải coi tôi làm rượu độc uống giải khát được rồi."
Trò chơi thay thế đã kết thúc.
Hắn tới gần tôi từng bước một, làm tôi cảm giác một giây sau hắn sẽ bóp vỡ bả vai mình, bèn tự động lùi sau mấy bước.
"Cho dù là kẻ thay thế, chẳng lẽ cô ngoan ngoãn nghe lời như vậy không phải vì tôi? Cô sẽ ngoan ngoãn nghe lời vì hắn sao?"
Tôi suy nghĩ rồi chân thành đáp: "Không phải."
Là do tôi nghĩ nếu tôi thật sự kết hôn, anh ấy sẽ thực hiện lời hứa tới cướp dâu mà thôi.
Cũng chính là chấp niệm cuối cùng tôi để dành cho mình.
"Từ trước tới giờ cô chưa từng thích tôi ư?"
Tôi ngẩng đầu, bình tĩnh nhìn hắn: "Anh không thích tôi, tôi không thích anh, chẳng lẽ thế không công bằng sao?"
"Tôi thích..." Hắn khựng lại, mày cau chặt: "Đương nhiên không công bằng. Thích Uyển Ninh, cô chỉ là một con ch.ó bên cạnh tôi mà thôi."
"Còn sáu ngày nữa là tới hôn lễ, cô sẽ hối hận."
"Không hối hận."
Tôi đáp.