Chích Dã - 10
Cập nhật lúc: 2024-03-13 19:04:44
Lượt xem: 3,694
Tôi uống hai viên thuốc an thần, chỉ có trong mộng tôi mới có thể gặp được Kỳ Dã.
Trở lại bốn năm mà chúng tôi yêu nhau nhất.
Sau khi thi đại học xong, dưới sự chứng kiến của tất cả bạn tốt, chúng tôi quang minh chính đại hẹn hò.
Bạn có hiểu không?
Cùng người mình yêu nắm tay đi dạo trên phố, cùng uống trà sữa, cùng đi xem phim.
Cho dù chẳng nói câu nào mà chỉ nhìn nhau thôi, không khí xung quanh cũng trở nên ngọt ngào.
Cuối cùng thì chúng tôi có thể lái con xe motor yêu thích, cùng nhau rong ruổi đất trời.
A Côn nói: "Anh Dã và chị Ninh là cặp mà em thấy xứng đôi vừa lứa nhất, hai người đứng đó mà trông như trong phim thần tượng vậy."
Tôi khen cậu ta dẻo miệng vậy thì nói thêm nữa đi.
Kỳ Dã thì hai tay đút túi quần tựa vào xe, thảnh thơi nhìn tôi cười đùa với đám bạn của anh ấy.
Sau này cả hai chúng tôi cùng lên đại học, bắt đầu lập đội xe, cùng tham gia trận đấu.
Thật ra thì anh ấy thực sự rất thu hút sự chú ý của người khác, ngày nào cũng bị tường tỏ tình, mỗi lần ra khỏi lớp học đều có nữ sinh tới đưa thư tình.
Anh ấy lại sợ tôi ghen, bèn mua chuộc đài radio của trường, ngày ngày viết thư tình cho tôi.
Mỗi khi đọc tới mức tôi nổi da gà da vịt, anh ấy sẽ ôm chặt tôi, cười nói: "Anh viết mãi không ngán, sau này ngày nào anh cũng sẽ viết cho em."
Rất nhiều người cảm thấy trông bề ngoài chúng tôi không giống người chung tình.
Nhưng bọn họ không ngờ chúng tôi lại yêu nhau tới bốn năm.
Cuối cùng ba mẹ biết chuyện tôi yêu đương. Ngày đó bọn họ gọi tôi về nhà, nổi trận lôi đình, bảo tôi mau chóng chia tay với thằng co.n h/o.a.ng đó.
Tôi không chịu.
Ba vung gậy định đánh tôi.
Tôi hếch mặt lên, không chịu khuất phục: "Ba mẹ đều có gia đình của mình rồi, từng đó năm chẳng hề quan tâm con chút nào, dựa vào gì mà bây giờ lại đột nhiên chạy tới đòi can thiệp vào cuộc sống của con?"
"Con chịu sự dối trá của hai người quá đủ rồi, rốt cuộc trong mắt hai người con là cái gì vậy? Một công cụ, hay là hàng hóa?"
"Tao là ba mày, là người cho mày cái mạng này, cả đời này mày đừng hòng thoát khỏi cái họ Thích này!"
Mẹ tôi thì nói: "Mẹ đã quá nuông chiều con, để con không biết trời cao đất dày mà dám nói ra những lời này. Là tên co.n h.o.an.g kia dạy con à?"
Khi gậy gộc sắp đánh lên người tôi thì Kỳ Dã xuất hiện cứu tôi.
Anh ấy kéo tôi ra sau che chở:
"Từng ấy năm các người không quan tâm cô ấy, cô ấy cũng chưa từng nhận được tình yêu thương từ hai người, giờ các người lại muốn cô ấy báo đáp các người, dựa vào gì chứ?"
"Dựa vào cái gì mà đòi cô ấy phải ngoan ngoãn nghe lời các người?"
"Đây là cô gái tôi yêu nhất trần đời. Các người không yêu cô ấy, tôi yêu; các người không cần cô ấy, tôi cần."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/chich-da/10.html.]
Ngày đó, anh ấy nắm tay tôi đi ra khỏi cái nhà đó.
Chúng tôi không ai nói gì, anh ấy ôm tôi cả đêm.
Chúng tôi đã hẹn thề tốt nghiệp sẽ cưới nhau.
Chỉ là lúc sắp tốt nghiệp, tôi đột nhiên bị theo dõi.
Có khi đi trên đường thì có chậu hoa rơi xuống suýt đập trúng người.
Kỳ Dã cũng trở nên thần hồn nát thần tính.
Có một ngày anh ấy đột nhiên hỏi tôi: "Nếu có một ngày anh không còn, em sẽ thế nào?"
"T.ự s.á/t."
Tôi không hề đùa.
Trước mười lăm tuổi, tôi không có người thân, không có bạn bè, nổi loạn ngang ngược, không biết sống có nghĩa lý gì.
Sau khi gặp được anh, anh chính là cứu rỗi cuộc đời tôi.
Tôi không thể tưởng tượng nổi ngày không có Kỳ Dã thì tôi sẽ thế nào.
"Đừng." Anh ấy thở dài: "Cho dù anh không ở đây, em cũng phải sống cho tốt, tìm một người yêu thương em, kết hôn sinh con, nghe rõ chưa?"
Tôi ôm chặt hông anh ấy: "Anh nói linh tinh gì vậy? Đời này em chỉ mặc váy cưới vì anh, không lấy ai khác làm chồng đâu."
"Đừng tùy hứng, anh đang nghiêm túc đấy."
"Anh nghiêm túc gì chứ? Nói đi, có phải anh lén lút ngoại tình sau lưng em rồi không?"
Anh ấy khẽ vuốt tóc tôi, giọng khàn khàn: "Công chúa của anh, anh làm gì dám."
"Chắc chắn anh không dám rồi, không thì em chọn bừa người để lấy, cho anh theo đuổi lại vợ ngay."
Đây là bực quá nên nói vậy thôi.
Anh ấy khẽ cười: "Nếu có một ngày em thật sự kết hôn, mà chú rể không phải anh, anh sẽ tới cướp cô dâu."
Kỳ Dã nói phải thắng một trận đấu vì tôi, dùng cúp và nhẫn tặng cho tôi màn cầu hôn nhiệt liệt nhất dưới sự chứng kiến của mọi người.
Nhưng không ngờ trong cuộc tranh tài ấy, anh ấy đã không trở lại.
Cảnh tượng trong mộng đổi thành một rừng rậm phủ kín sương mù.
Tôi chỉ nhớ rõ tiếng hoan hô đinh tai nhức óc.
Mùa hè nóng tới mức bốc khói.
Cùng với thông tin hiện lên trên màn hình là anh ấy rơi xuống vách núi.
Trong ngọn lửa ngút trời, khoảnh khắc ấy, bên tai tôi tĩnh lặng, chẳng còn âm thanh nào.