CHỊ GÁI TUỔI BA MƯƠI - CHƯƠNG 8
Cập nhật lúc: 2024-10-13 22:41:25
Lượt xem: 1,254
8
Có lẽ lúc này Thẩm Tu Nhiên mới thật sự hoảng sợ, anh dùng đủ mọi cách để tìm tôi, nhưng không nhận được phản hồi.
Cho đến một tuần sau, anh nhắn tin cho tôi bằng một số lạ.
【Lâm Chí, chẳng phải chỉ là kết hôn thôi sao? 9 giờ sáng mai anh đợi em ở cửa Cục Dân chính, không gặp không về!】
Tôi nhìn tin nhắn, ngẩn ngơ một lúc lâu, rồi mới đáp lại một câu: 【Em sẽ không đến đâu】.
Không phải vì tôi làm cao.
Lúc trước khi tôi nói muốn kết hôn, tôi có 50% hy vọng rằng anh sẽ đồng ý.
Bây giờ anh nói muốn cưới tôi, tôi lại có thể chắc chắn 100% rằng đó chỉ là quyết định nhất thời, không phải là thật lòng.
Tôi tắt màn hình điện thoại, để sang một bên, thu mình lại và ngồi tựa vào một góc sofa, cố gắng tự tiêu hóa cảm giác buồn bã trào lên trong lòng.
Hôm sau là thứ Hai, tôi không đi làm, chỉ ngồi một mình trong căn hộ.
Đã qua 9 giờ lâu lắm rồi, Thẩm Tu Nhiên cũng không gọi điện.
Tôi không hiểu tại sao mình đã không còn hy vọng gì với anh, nhưng vẫn đến đó. Tôi thậm chí còn không mang theo sổ hộ khẩu.
Nhưng trước cửa Cục Dân chính, không có bóng dáng Thẩm Tu Nhiên.
Tôi ngồi trong quán cà phê đối diện rất lâu, cho đến khi 5 giờ 30 chiều, Cục Dân chính đóng cửa, thì anh mới gọi điện.
Giọng anh nghe có chút thở gấp, căng thẳng.
"A Chí, xin lỗi, tối qua anh uống nhiều quá... Anh đang trên đường đến... Em đợi anh một chút..."
"Thẩm Tu Nhiên," tôi nhìn về phía cửa Cục Dân chính, nhẹ giọng ngắt lời anh, "Cục Dân chính đóng cửa rồi."
Người nói "không gặp không về" thì không xuất hiện.
Người nói "sẽ không đến" thì ngốc nghếch chờ đợi.
Chúng tôi đều đã nói dối.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/chi-gai-tuoi-ba-muoi/chuong-8.html.]
Điều tôi không ngờ là Lâm Đinh Đinh lại tự tìm đến gặp tôi.
Chưa kịp nói, mắt cô ấy đã đỏ lên trước.
Thậm chí cô còn dùng giọng điệu chất vấn, không cam lòng mà hỏi tôi: "Chị chia tay với anh Nhiên vì chuyện hôm đó em ôm anh ấy phải không?"
Tôi im lặng một lúc.
"Thật sự là vì em sao?"
"Chuyện đó là do em tự ý làm, không liên quan gì đến anh Nhiên cả! Lâm Chí, sao chị có thể nhỏ nhen đến mức chỉ vì một chuyện nhỏ như vậy mà bỏ rơi một người đàn ông yêu chị như thế chứ!"
"Chị có biết người mà chị dễ dàng buông bỏ, là người mà người khác có cố gắng đến mấy cũng không có được không?"
Tôi không biết điều gì khiến cô ấy hiểu lầm rằng mình ảnh hưởng đến mối quan hệ của tôi và Thẩm Tu Nhiên nhiều đến thế.
Thật ra, trước khi chuyện đó xảy ra, tôi hầu như không chú ý đến Lâm Đinh Đinh.
Sau chuyện đó, tôi không có ấn tượng tốt về cô ấy, dù cô ấy luôn tự đặt mình vào vị trí thấp kém, tỏ ra rằng mình không có ý đồ gì khác.
Nhưng lúc đó, tôi và Thẩm Tu Nhiên là người yêu, cô ấy lại đến cầu xin một người đàn ông đã có chủ ôm mình, điều đó vốn đã không phù hợp, đã vượt qua ranh giới.
Nhưng dù như vậy, việc tôi và Thẩm Tu Nhiên chia tay thực sự không liên quan gì đến cô ấy.
"Cô Lâm, thực ra cô không quan trọng đến mức đó trong mối quan hệ giữa tôi và Thẩm Tu Nhiên đâu, không cần phải suy diễn quá nhiều."
Lâm Đinh Đinh tròn mắt, rõ ràng bị nghẹn lời.
"Anh Nhiên vì cô mà mất tinh thần hoàn toàn, đêm nào cũng dùng rượu để làm tê liệt bản thân trong câu lạc bộ, sao cô nhẫn tâm thế?"
Tôi cố tình lờ đi sự run rẩy trong lòng, thản nhiên hỏi lại cô ấy: "Cô đã nghỉ việc rồi phải không? Vậy mà vẫn chú ý đến mọi chuyện của anh ấy? Xem ra cô cũng chưa thực sự muốn buông tay anh ấy. Cô đến đây thật sự để khuyên hòa, hay chỉ là muốn thử xem phản ứng của tôi?"
Gương mặt nhỏ của Lâm Đinh Đinh lập tức tái nhợt, tôi đã hiểu được câu trả lời.
"Nếu cô chỉ định nói những điều đó, thì tôi xin phép đi trước."
Cô ấy cũng đứng dậy khi tôi đứng lên, lo lắng kêu lên: "Lâm Chí! Là cô tự bỏ cuộc trước, nên nếu tôi cố gắng theo đuổi anh ấy, cô cũng không có quyền nói gì cả! Đừng có mà hối hận vì đã chia tay!"
Tôi thản nhiên liếc nhìn cô ấy, "Tùy cô."