Chị gái song sinh giả mạo tôi, cưới luôn bạn trai tôi - Chương 4
Cập nhật lúc: 2024-11-14 11:31:29
Lượt xem: 205
Mọi người ngồi xuống, tiếp tục bàn chuyện hôn sự. Thẩm Tự tỏ ra rất hào phóng. Hắn đưa lễ hỏi 100 vạn, còn muốn chuyển nhượng một căn nhà và một chiếc xe dưới tên “tôi.” Hơn nữa, hắn còn đảm nhận mọi chi phí cho hôn lễ, nhà tôi chẳng phải tốn đồng nào.
Bữa cơm hôm đó diễn ra vô cùng vui vẻ, Lý Vãn Tinh hớn hở đến mức sắp bay lên trời.
Khi đi vào nhà vệ sinh, cô ta chanh chua nói:
“Không ngờ Thẩm Tự vẫn còn yêu mày đến thế, sẵn sàng đổ cả đống tiền vào người mày.”
Ngay sau đó, cô ta lại mỉm cười đắc ý: “Nhưng giờ tất cả những thứ đó đều là của tao.”
Ừ, đúng vậy, tất cả giờ là của cô ta.
Sau bữa cơm, Thẩm Tự còn muốn đưa Lý Vãn Tinh đi chơi. Mẹ tôi sợ tôi phá hỏng kế hoạch, nên luôn nhìn chằm chằm để ngăn cản.
Đợi đến khi Thẩm Tự và Lý Vãn Tinh lái xe rời đi, gương mặt dịu dàng của mẹ tôi trở nên lạnh lùng.
“Chị con thay con ra nước ngoài học, con không phải tốn sức gì mà vẫn có bằng cấp cao, nếu con còn muốn phá hoại hạnh phúc của nó, thì đúng là kẻ vong ơn bội nghĩa.”
Giọng bà đầy vẻ chán ghét và cảnh cáo.
7.
Tôi thấy thật kỳ lạ. Đều là con gái của bà, nhưng tại sao trái tim của bà lại có thể thiên vị đến mức này?
Với các cặp song sinh khác, thời gian sinh có lẽ chỉ chênh nhau vài phút hoặc một giờ, nhưng tôi và Lý Vãn Tinh lại khác biệt. Chúng tôi cách nhau tới mười mấy giờ. Mẹ tôi vốn cổ hủ, nghĩ rằng sinh tự nhiên thì đứa trẻ sẽ thông minh hơn, nên nhất quyết không sinh mổ.
Trong mười mấy giờ đó, bà phải chịu đựng đau đớn cùng cực, từ đó bà tin rằng tôi đến để báo oán, để hại bà. Vì vậy, thái độ của bà đối với tôi luôn lạnh nhạt, từ nhỏ bà đã không muốn bế tôi.
Tôi cúi đầu, cố tỏ vẻ ngoan ngoãn: “Con hiểu rồi.”
Thấy tôi như vậy, mẹ bỗng mềm giọng hơn:
“Nguyệt Nguyệt, không phải mẹ làm khó con, chỉ là con thật sự không xứng với Thẩm Tự. Nhà bên dì Hoàng có cháu trai rất tốt, tuy xuất thân ở quê nhưng lại chịu thương chịu khó. Con cưới cậu ta rồi cùng nhau cố gắng, ba mẹ sẽ giúp đỡ, như vậy chẳng phải tốt hơn sao?”
Những lời đó khiến trái tim tôi càng lúc càng lạnh giá. Tôi mất hết kiên nhẫn, đợi chiếc taxi đến, rồi giơ tay vẫy xe. Khi tôi lên xe, nghe mẹ lẩm bẩm trách mắng:
“Cái đứa này, chẳng biết nghĩ cho bản thân gì cả.”
Tôi nhắm mắt, đầu dựa vào ghế sau. Không sao cả, không sao cả. Cứ chờ đi. Chờ đến khi mọi chuyện ngã ngũ, tôi sẽ được tự do hoàn toàn.
8.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/chi-gai-song-sinh-gia-mao-toi-cuoi-luon-ban-trai-toi/chuong-4.html.]
Ngày hôm sau khi tôi và Lý Vãn Tinh đổi lại thân phận, cô ta không về nhà. Không có gì bất ngờ, chắc cô ta lại qua đêm với Thẩm Tự ở ngoài.
Buổi tối khi đang đọc sách, điện thoại tôi liên tục vang lên thông báo. Mở ra xem, tôi thấy Lý Vãn Tinh gửi hàng loạt ảnh, tất cả đều là hình cô ta chụp cùng Thẩm Tự.
Tôi chỉ liếc mắt qua, lập tức thấy buồn nôn.
Tôi vội lao vào phòng tắm, ôm bồn cầu nôn mửa dữ dội.
Tính cách của Lý Vãn Tinh và tôi hoàn toàn trái ngược, vậy mà sao hắn lại không nhận ra chứ? Lý do duy nhất có thể giải thích là Thẩm Tự cuối cùng đã tìm được một người hợp ý, nên không muốn buông tay.
Hiểu ra điều này khiến tôi càng thêm kinh tởm.
Lý Vãn Tinh gửi cho tôi hơn mười bức ảnh, rồi mới chịu dừng lại. Cô ta còn kèm theo một biểu cảm thách thức.
Đầu óc cô ta có vấn đề sao?
Tôi thầm chửi rủa trong lòng. Sau đó, tôi xóa hết lịch sử trò chuyện. Cô ta nghĩ rằng tôi sẽ ghen tức, sẽ nổi điên nhưng thật ra tôi chỉ thấy buồn nôn.
Xanh Xao Truyện
Sự phóng đãng của Lý Vãn Tinh ở nước ngoài hoàn toàn phù hợp với sở thích kỳ quặc của Thẩm Tự. Đúng là một cặp trời sinh.
Sáng ngày thứ ba, Lý Vãn Tinh dẫn Thẩm Tự về nhà ăn sáng. Một người phụ nữ đang yêu đúng là khác hẳn. Khuôn mặt cô ta trông hồng hào, rạng rỡ.
Trong bữa ăn, Thẩm Tự ân cần chăm sóc cô ta, ngay cả lúc cô ta định tự mình lấy thức ăn, hắn cũng ngăn lại, nhẹ nhàng nói: “Để anh làm cho.”
Mẹ tôi trừng mắt nhìn Lý Vãn Tinh, nói:
“Con có nghĩ gì không? Sao lại để Thẩm Tự, một giáo sư đại học, hầu hạ mình? Nếu học trò của cậu ấy biết thì còn gì là lập uy?”
Lý Vãn Tinh lè lưỡi, làm ngơ trước lời trách mắng của mẹ.
Thẩm Tự khẽ cười, ánh mắt lướt qua tôi: “Cháu luôn đối xử với A Tinh như vậy mà.”
Câu nói đó khiến tôi lạnh cả sống lưng, nổi hết da gà.
Sau bữa ăn, mẹ bảo tôi đi rửa chén. Nhưng để tránh phải tiếp xúc nhiều với Thẩm Tự, tôi liền trốn vào phòng, khóa cửa lại.
Thẩm Tự vẫn ở trong nhà tôi. Hơi thở của hắn dường như len lỏi khắp mọi góc, khiến tôi như bị nhấn chìm, suýt không thở nổi.
Tôi lặng lẽ kéo Lý Vãn Tinh sang một bên hỏi: “Cô dẫn anh ta về nhà làm gì? Không sợ chuyện bại lộ à?”
Cô ta liếc tôi một cái: “Khó chịu à? Vậy thì chịu đựng đi!”
Tôi: “…”