Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Chỉ Còn Là Hồi Ức - Chương 2

Cập nhật lúc: 2024-03-21 08:58:54
Lượt xem: 824

05. 

Trở về chỗ ngồi, tôi chuyển số t.iền còn lại trả cho Lục Vân Đình.

Tan học, tôi lấy điện thoại di động ra xem thử, Lục Vân Đình không chịu nhận, trong giao diện trò chuyện chỉ có một vài lần chuyển t.iền rải rác.

Tôi thu dọn sách vở chuẩn bị về nhà thì cậu bạn ngồi bàn sau tiến tới cười lớn.

"Lâm Hạ, mình có thể mượn vở toán của cậu để học không?"

Tôi lấy nó ra và ném cho cậu bạn đó mà không thèm nhìn lên.

"Mượn hai trăm một ngày, t.iền mặt hay chuyển khoản?"

Cậu bạn không hề ngạc nhiên, nhanh chóng quét mã thanh toán rồi bước ra ngoài, bạn cùng bàn của cậu ta là một cô gái rất dễ thương tên Tang Ngải, thấy cậu ta rời đi, cô bạn đó quay lại nhìn tôi.

"Lâm Hạ, tớ đọc xong đề tiếng Anh rồi, trả lại cho cậu này."

Tôi ậm ừ, cầm lấy nhét vào bàn mà không thèm nhìn. Tang Ngải hình như muốn nói gì đó, lưỡng lự hồi lâu mới chịu lên tiếng.

"Sao cậu không tính phí của tớ? Tớ nên trả t.iền cho cậu như mọi người."

Tang Ngải cẩn thận nhìn tôi, giọng nói rất nhẹ nhàng, có chút bất an.

Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế

"Cậu đang cần t.iền sao? Tớ có thể cho cậu mượn. Tớ tiết kiệm được không ít t.iền tiêu vặt đâu."

Tôi xoa đầu cô ấy, hiếm khi mỉm cười.

"Cậu đã trả t.iền rồi."

Lần đầu tiên bước vào lớp, tôi bị một xô nước bất ngờ làm ướt sũng khắp người, chỉ có mình Tang Ngải là người đưa áo khoác cho tôi.

"Nhưng, cậu không biết mấy người đó nói gì sau lưng cậu đâu..."

Lời nói gấp gáp của Tang Ngải bị tôi giơ tay cắt ngang, đương nhiên tôi biết: đạo đức giả, tham t.iền, thượng đẳng. Bị chỉ trích, khinh thường chỉ là chuyện thường, tôi mỉm cười.

"Họ nói đúng đấy, cậu nên tránh xa tôi ra."

06. 

Những ánh đèn nhợt nhạt phản chiếu trên cửa kính, tôi dùng khăn ấm cẩn thận lau tay chân cho người nằm trên giường bệnh.

"Cô Lâm, tám giờ sáng mai chúng tôi sẽ tiến hành châm cứu lần hai cho bệnh nhân."

Tôi đồng ý, đặt chiếc khăn xuống và hỏi y tá.

"Liệu anh ấy có tỉnh lại sau lần điều trị này không?"

Cô y tá lắc đầu, nói với vẻ an ủi:

"Chị không thể bảo đảm với em nhưng trong khoảng thời gian này tình trạng bệnh nhân đã dần ổn định, rất có khả năng sẽ tỉnh lại."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/chi-con-la-hoi-uc/chuong-2.html.]

07. 

Đã tròn 5 ngày Lục Vân Đình không liên lạc với tôi, cũng không đến trường, tôi đoán có lẽ cậu ấy mệt, đó là chuyện như cơm bữa, đám con cái nhà có gia thế thường nghỉ học chỉ vì những lí do nhỏ nhặt.

Không ngờ sau giờ học tôi lại nhận được một cuộc điện thoại lạ, giọng nói bên đó có chút ồn ào, cùng với t.iếng gió hú, tôi nhận ra người gọi là một trong đám con nhà giàu thường đi theo Lục Vân Đình, cậu ta tên là Thành Cảnh.

"Lâm Hạ, bảy giờ tới Phong Sơn, anh Lục bảo cậu qua, đừng đến muộn".

Hình như cậu ta đang cười, giọng điệu thản nhiên như ra lệnh, biết chắc tôi sẽ tới, cúp điện thoại mà không đợi tôi trả lời.

Tôi suy nghĩ một lúc, Lục Vân Đình không chịu nhận t.iền tôi chuyển khoản, theo lý mà nói, tôi vẫn là bạn gái của cậu ấy, nhưng mấy ngày trước cậu ấy lại làm ra vẻ muốn chia tay tôi, sao hôm nay lại đột nhiên tìm.

Lục Vân Đình giống như thời tiết vậy, khó lường.

08. 

Khi tôi đến chân núi Phong Sơn, đã có bảy tám chiếc xe thể thao đậu ở đây, vây quanh con đường.

Lục Vân Đình thấy tôi thì sửng sốt một chút, quay người hỏi người bên cạnh.

“Mày bảo cô ấy tới à?”

Người đó chính là người gọi điện cho tôi, Thành Cảnh cười xòe tay ra, vô tội nói.

"Sao cô ta không thể tới đây chơi chứ? Mày nói có nhiều người như vậy mà."

Lục Vân Đình trừng mắt nhìn cậu ta một cách hung dữ, tôi nhìn Thành Cảnh rồi lại nhìn Lục Vân Đình.

“Nếu cậu không cần tôi ở đây thì tôi về.”

"Đứng lại, ai cho phép cậu đi?"

Lục Vân Đình hét lên, nắm lấy cổ tay tôi, kéo thật nhanh về phía trước, mở cửa xe bên cạnh rồi nhét tôi vào ghế phụ chỉ với vài động tác, giọng nói rất dữ tợn.

"Đã đến rồi thì ngồi đây xem tôi đua đi. Tôi nhớ rằng thỏa thuận của chúng ta vẫn chưa kết thúc. Ngồi yên nghe chưa. Cấm được đi đâu nếu không có sự cho phép của tôi."

Về cơ bản tôi biết tất cả những người ở đây, đám nhà gi.àu thường đi theo Lục Vân Đình rõ ràng họ cũng nhận ra tôi, tựa vào cửa xe như đang xem trò vui, cùng nhau cười lớn.

"Đó không phải là Lâm Hạ sao? Mấy ngày không gặp, tôi còn tưởng rằng ẻm đã chia tay với anh Lục rồi."

“Làm sao mà ẻm sẵn sàng để anh Lục - đại gia t.iền mặt chia tay mà không nghĩ đến thân phận của mình?”

Có người đến gần Thành Cảnh, giọng điệu nói chuyện phiếm đầy phấn khích.

"Thành thiếu gia, sao cậu lại gọi cô ấy tới đây? Cậu cũng đưa t.iền cho cô ấy à? Một trăm nghìn? Hai trăm nghìn?"

Thành Cảnh không nói là dùng Lục Vân Đình để gọi tôi, cậu ta châm thuố.c, lười biếng cười.

"Mười nghìn đối với tôi là quá nhiều, nhưng cô ấy lấy rẻ hơn cậu nghĩ."

Lục Vân Đình dừng xe lại, giọng nói của bọn họ càng trở nên vô đạo đức hơn, không quan tâm đến việc tôi có nghe thấy hay không.

Tôi liếc nhìn đám đó, dừng lại ba giây rồi nhìn lại.

Loading...