Chị Chị Em Em - Chương 2
Cập nhật lúc: 2024-08-30 19:57:45
Lượt xem: 663
4.
Trò hề hôm ấy kết thúc bằng việc Giang Việt đưa Mạc Khả Nhi đến bệnh viện.
Tôi một mình về căn nhà trống trải.
Chắc chắn bố mẹ đã nhận được điện thoại đến bệnh viện thăm Mạc Khả Nhi.
Tôi lặng lẽ ngồi trong bóng tối, suy nghĩ miên man.
Bố mẹ rất yêu thương nhưng cũng rất nghiêm khắc với tôi, luôn đòi hỏi ở tôi những tiêu chuẩn cao nhất.
Từ nhỏ, nếu xảy ra mâu thuẫn với bạn bè, tôi luôn là người phải cúi đầu xin lỗi trước.
Huống chi, lần này Mạc Khả Nhi hoàn toàn là kẻ yếu đuối trong mắt họ, nếu có xung đột, họ sẽ luôn bênh vực cô ta.
Lần này đến bệnh viện, Mạc Khả Nhi chắc chắn lại khóc lóc thảm thiết, hắt nước bẩn lên người tôi.
Quả nhiên, hơn một tiếng sau, bố mẹ đưa Mạc Khả Nhi về nhà.
Mẹ dìu Mạc Khả Nhi đang tỏ vẻ yếu ớt, còn bố thì mặt lạnh như tiền.
"Dư Nhu, lại đây ." Bố gọi tôi.
Tôi thấy rõ ràng, phía sau bố, Mạc Khả Nhi đang tựa vào mẹ, lén lút cười đắc ý.
"Con lại chọc giận Khả Nhi phải không?" Giọng bố đầy tức giận: "Con biết rõ Khả Nhi bị bệnh, còn làm con bé mất mặt ở chỗ đông người, Dư Nhu, từ bao giờ con lại trở nên vô tình như vậy?"
Nhìn đi, Mạc Khả Nhi lại đổi trắng thay đen rồi.
Rõ ràng là cô ta xông vào, hất cà phê lên người tôi, vậy mà giờ đây tôi lại là người khiến cô ta xấu hổ.
Nếu là kiếp trước, tôi sẽ cố gắng thanh minh.
Nhưng kiếp này, tôi biết thanh minh là vô ích.
Điều hữu ích là ... cùng điên loạn với Mạc Khả Nhi.
Chẳng phải cô ta giả bệnh sao? Cô ta làm được, tôi cũng làm được.
Cúi đầu, tôi nói bằng giọng điệu đau khổ: “Con xin lỗi bố, con biết bố thất vọng về con”.
Sau đó, tôi lấy ra một tập tài liệu dày cộp, bên trong là giấy chẩn đoán tâm lý và đơn xin nghỉ học tạm thời đã điền đầy đủ thông tin.
Sắc mặt bố mẹ thay đổi hẳn, ngay cả Mạc Khả Nhi cũng không nhịn được ngồi thẳng dậy.
Mắt tôi đỏ hoe, tôi bất lực siết chặt cánh tay mình: “Gần đây con không thể kiểm soát cảm xúc, học hành cũng không tập trung được. Cứ tiếp tục thế này, con rất muốn tự giải thoát cho mình.
"Sức lực bố mẹ có hạn, không thể cùng lúc chăm sóc con và Khả Nhi. Là chị, con phải nhường em. Vậy nên, năm nay cứ để Khả Nhi thi đại học. Con sẽ bảo lưu một năm."
Vừa dứt lời, mẹ đã luống cuống: “Cái này, cái này sao được?”
Bố bình tĩnh hơn, đưa mẹ vào phòng riêng.
Hai người nói chuyện nhỏ tiếng, nhưng thỉnh thoảng vẫn có tiếng vọng ra.
Giọng mẹ xen lẫn tiếng nức nở: "Tất cả là lỗi của mẹ. Mẹ chỉ nghĩ Khả Nhi cần được chăm sóc nên mới đón con bé về, nào ngờ lại ảnh hưởng tới Dư Nhu như vậy!"
Bố an ủi mẹ: “Em đừng tự trách mình, quan trọng bây giờ là tìm ra cách giải quyết ... ”
Trong phòng khách, Mạc Khả Nhi nhìn tôi oán hận.
Cô ta cầm lấy giấy chẩn đoán tâm lý: "Tống Dư Nhu, chị đi khám tâm lý khi nào? Cái này là giả đúng không?"
Tôi nhếch môi, thản nhiên đáp: "Cô cũng có từng đi khám đâu, chỉ giỏi nói mồm, ít ra tôi còn có giấy tờ giả."
Một giây sau, bố mẹ bước ra, tôi lập tức bày ra vẻ mặt bất lực: "Cầu xin em, đừng nói nữa, chị nguyện ý nhường Giang Việt cùng bố mẹ cho em, nếu em còn chưa hài lòng, chị sẽ biến mất khỏi thế giới này."
"Dư Nhu! Con đang nói cái gì vậy!" Mẹ chạy tới nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi: "Con không được nghĩ như vậy nữa!"
Bố đi tới chỗ Mạc Khả Nhi, nhẹ giọng: "Khả Nhi, cô với chú đã bàn bạc. Chú còn một căn nhà ở phía nam thành phố, gần trường hơn, Khả Nhi có thể ở đó, chú cũng sẽ thuê y tá chăm sóc riêng cho con."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/chi-chi-em-em/chuong-2.html.]
Mạc Khả Nhi trợn tròn mắt: "Chú, hai người không cần con nữa sao?!"
Cô ta lại bắt đầu làm loạn: "Chú ơi, con xin chú, hai người là người thân duy nhất của con, hai người đừng bỏ rơi con... "
Bố mẹ cùng nhau an ủi, giọng điệu dịu dàng nhưng thái độ rất kiên quyết.
Tôi đứng bên cạnh thút thít, nhưng trong lòng lại cười nhạo.
Kiếp trước, sau khi tôi qua đời, bố mẹ rất đau lòng, lúc ấy Mạc Khả Nhi đề nghị được làm con gái họ, bố mẹ vì quá đau buồn nên đã đồng ý.
Nhưng giờ phút này, tôi còn sống, bố mẹ không thể trơ mắt nhìn tôi bị Mạc Khả Nhi ảnh hưởng đến mức tuyệt vọng.
Cứ như vậy, tôi đã đuổi được Mạc Khả Nhi ra khỏi nhà.
Cô ta đi khắp nơi kể lể, nói tôi là kẻ độc ác, đối xử tệ bạc với một đứa trẻ mồ côi.
Tôi thậm chí còn không buồn đáp trả, kỳ thi đại học mới là thứ quan trọng nhất, những lời đàm tiếu này chẳng khác gì gió thoảng, dù sao tốt nghiệp cấp ba, hầu hết mọi người cũng sẽ không bao giờ gặp lại.
Giang Việt cũng chạy đến tìm tôi: “Hôm qua Khả Nhi đã khóc với anh cả đêm, em có cần phải đối xử với em ấy như vậy không?”
Tôi vùi đầu vào bài tập hình học, không ngẩng lên: “Giang Việt, chúng ta chia tay rồi, hình như anh không có tư cách chỉ trích tôi.”
“Anh không đồng ý chia tay!” Giang Việt kiên quyết: “Đính hôn là chuyện của hai nhà, sao có thể chỉ dựa vào một câu nói của em mà định đoạt?”
“Vậy thì thú vị đấy.” Tôi đặt bút xuống, ngẩng đầu, cười khẩy: “Theo ý anh, anh vẫn là bạn trai tôi.”
"Nếu anh còn là bạn trai tôi, anh giải thích xem vì sao Mạc Khả Nhi lại ở cùng anh vào lúc nửa đêm? Cô nam quả nữ nửa đêm, anh nói xem ai mới là người quá đáng?"
Giang Việt tức giận.
"Anh chỉ là thông cảm với Khả Nhi. Em ấy là em họ em, cũng là bạn học với anh."
Tôi chỉ cười, không nói.
Thật ra, tôi có một đoạn ghi âm trong điện thoại.
Khi Giang Việt tụ tập bạn bè, bạn hắn đã ghi âm lại và gửi cho tôi.
Trong đoạn ghi âm, không rõ Giang Việt đã uống rượu hay chưa, nhưng hắn nói với giọng đắc ý: " Mấy đứa xem Ỷ Thiên Đồ Long Ký chưa? Có thấy Tống Dư Nhu rất giống Triệu Mẫn, còn Mạc Khả Nhi rất giống Tiểu Chiêu không?"
Tôi cười khẩy.
Thời đại nào rồi mà còn muốn chơi trò bắt cá hai tay.
Nhưng bây giờ, tôi không muốn đôi co với Giang Việt.
Cãi nhau chỉ là vô dụng, cãi nhau với kẻ cặn bã chỉ càng lún sâu.
Điều tôi muốn nắm bắt là lợi ích thực sự.
5
Nhưng Giang Việt giống như kẹo cao su, đã dính là dai như đỉa.
Trường tổ chức hội nghị cho các anh chị Thanh Hoa - Bắc Đại về giảng bài, 30 học sinh giỏi nhất được tham dự, Giang Việt tình cờ ngồi cạnh tôi.
Trước khi hội nghị diễn ra, hắn ta chặn tôi lại, ấp úng: "Có điều này anh không biết phải nói sao với em."
“Vậy thì đừng nói.” Tôi định bước qua, nhưng hắn ta giữ tôi lại.
Giang Việt nghiến răng.
"Em có thể nhường suất học Thanh Hoa... cho Khả Nhi được không?"
"Không."
Tôi thậm chí còn không thèm nhìn hắn, chỉ muốn tránh xa.
Giang Việt càng nóng nảy, hắn ta nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi, kéo vào một góc hành lang.
"Dư Nhu, nghe anh nói, cứu một mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp, bây giờ em là người duy nhất có thể cứu Khả Nhi."