CHÀNG PHI CÔNG CỦA TÔI - 4
Cập nhật lúc: 2024-07-12 10:51:20
Lượt xem: 194
Quản lý yêu cầu tôi giới thiệu Vương Mỹ với những người sáng lập Sơ Ngạn, nhưng rõ ràng Vương Mỹ quen thuộc với những người sáng lập đó hơn tôi.
Tôi cảm thấy chán dần, mạng lưới quan hệ phức tạp của con người trong vòng tròn này, tôi e rằng lần này tôi sẽ là một kẻ ng--ốc bị bán đứng và phải trả giá.
Tôi vừa đóng sầm cửa lại, lão Trương đột nhiên xuất hiện phía sau lấy khăn bịt miệng và mũi tôi lại, sau hai hơi thở, sức lực trong tôi như bị rút cạn.
Lão Trương bụng phệ còn to hơn cả bà bầu nhìn tôi đang nằm trên mặt đất: “Đừng sợ, thuốc này sẽ không làm em bất tỉnh đâu”, rồi cười khổ: “Đừng nhìn anh bằng ánh mắt mạnh mẽ như vậy, em không biết em quyến rũ như thế nào đâu, hôm nay em đừng lo, cứ thong thả đi.”
Vương Mỹ ở trong phòng lên tiếng: “Lão Trương, đừng vội lăn lộn dưới đất, giường bên cạnh lớn lắm.”
Lão Trương bế tôi đi vài bước, ném tôi xuống giường thở hổn hển vì mệt: “Người cao thì nặng", lão ta cười như cóc: “Nhưng chân dài, tôi thích chân dài.”
Khi lão ta đang tắm, Vương Mỹ nhàn nhã cầm ly sâm panh đi tới, nhìn thấy tôi đang buồn bực, nở nụ cười trịch thượng như một mụ già xấu xa: “Thật dễ dàng để Vương Mân không kết giao với cô nữa, con trai tôi giống tôi, nó cũng có thói quen sạch sẽ, nó không thích những thứ bẩn thỉu đã bị người khác chơi qua.”
Cửa nhẹ nhàng đóng lại, Vương Mỹ đi tới mở ra, giọng điệu trở nên hư hỏng: “Sở Thiên, cưng đi đâu rồi? "
Sở Thiên chính là con c--hó sữa nhỏ đã nhốt tôi trong phòng.
Tôi cắn đầu lưỡi để đôi tay và bàn chân đau nhức của mình khôi phục lại một chút sức lực, lấy con d.a.o bấm trong tất chân ra giấu vào lòng bàn tay, mồ hôi trên cổ đã thấm ướt mái tóc dài bù xù.
Khi lão Trương quấn khăn tắm bước ra, toàn thân tôi run lên vì sợ, tôi thấy ánh mắt hắn vừa ngơ ngác vừa đê mê, rồi cục thịt ba chỉ này lập tức lao tới gọi tôi là em yêu.
Nhưng ngay khi tôi nhấn nút trên con d.a.o bấm của mình, một chiếc khăn đã bịt miệng và mũi lão bbgiaf bụng phệ, người thực hiện hành động đó là con c--hó sữa nhỏ Sở Thiên của Trương Mỹ.
Anh ta đột nhiên xông lên, hai tay giữ lấy con d.a.o bấm trong tay tôi, khịt mũi, nhỏ giọng cười nói: "Đòn đánh đủ tàn nhẫn, nếu chị thật sự đ.â.m vào cổ, có thể sẽ g---iết người.”
Tôi lạnh lùng nhìn anh ta, nhưng thân thể run rẩy lại phản bội tôi, con d.a.o đã bị anh ta hất văng, lúc này tôi thật không còn cách nào khác.
Sau khi Sở Thiên ném lão béo kia xuống đất, anh ta nhìn tôi với vẻ rất thích thú, cười toe toét: "Thật hung dữ, tôi có thể sợ chị không? "
Anh ta ném chăn trùm kín người tôi từ đầu đến chân. Tôi chỉ có thể nghe thấy giọng nói tươi cười của anh ta: “Không sao chứ? Chị có thể ngừng nhìn tôi chằm chằm được không?"
Anh ta đi đi lại lại giữa các căn phòng, tôi không nghe thấy bất cứ âm thanh nào của Vương Mỹ. Nghe tiếng anh ta mở TV và rượu sâm banh từ phòng khách vọng ra, tôi không thể chịu đựng được nữa: “Ai đó, có thể gọi cảnh sát không?! "
Sở Thiên quay lại, vén một góc chăn, để tôi thò đầu ra, nhếch mép cười: "Bây giờ gọi cảnh sát không thích hợp đâu? Chị nóng à? Tôi ôm chị xả nước đá vào phòng tắm nhé? "
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/chang-phi-cong-cua-toi/4.html.]
Vừa xấu hổ vừa bực mình, tôi lườm anh ta: "Vương Mỹ đâu?! "
Sở Thiên nhướng mày, ra hiệu cho tôi nhìn khăn tắm: “Tôi hoa mắt, mười phút mới có được loại thuốc phá người này, ngoài tôi ra thì không có ai khác.” Anh ta đột nhiên cúi người xuống và thở vào mặt tôi: “Chị Mễ, chị không nên cảm ơn tôi sao? "
Tôi hoảng hồn muốn đẩy anh ta ra, nhưng tay tôi mềm như bông, Sở Thiên chỉ đến gần tôi một lúc rồi lập tức đứng dậy, lại cười nói: "Giả bộ hung dữ như vậy, trêu chọc một chút sẽ bại lộ, chị đừng nóng nảy, vừa rồi tôi nhịn được cám dỗ, nếu muốn chạm vào chị, tôi đã chạm vào từ lâu rồi." Anh ta mím môi: "Nhưng nếu chị lại cử động như thế này... Cho dù tôi có quyết tâm làm Liễu Hạ Huệ thế nào, tôi cũng không thể chịu được khiêu khích như vậy."
*Có thể search gg để tìm hiểu thêm về Liễu Hạ Huệ (柳下惠)
Lúc này tôi mới ý thức được mình còn sức để cử động, nhưng đồng thời tôi cũng ý thức được hành động đẩy anh ta vừa rồi đã nhấc tấm chăn trên người tôi lên, Sở Thiên bây giờ có thể nhìn thấy tấm lưng trần trong chiếc váy dạ hội của tôi.
Tôi tức giận, hoảng sợ che đậy: "Nhìn cái gì vậy! Đừng nhìn! Đồ l-‘ưu m--anh! "
Sở Thiên quay đầu cười nói: "Đâu có lộ hết ..”
Anh ta xoay người đi ra ngoài, tôi không khỏi lo lắng kêu lên: "Chờ một chút! "
Sở Thiên dừng lại, cũng không quay đầu lại, cười nói: "Chị làm sao vậy? "
Tôi vừa xấu hổ vừa xấu hổ: “Cậu dìu tôi vào nhà vệ sinh với.”
Sở Thiên cúi đầu tại chỗ, tôi cực kỳ khó chịu: “Cậu cười cái gì?! Nhiều chuyện như vậy, đây là lần đầu tiên nhìn thấy n.g.ự.c phụ nữ sao?!”
Sở Thiên xoay người vén chăn, bế tôi đi vào phòng tắm, sau đó cười nói: "Thật sự là lần đầu tiên tôi nhìn thấy đấy, chị Mễ thứ lỗi cho tôi.”
Tôi một tay che ngực, thấy khóe miệng Sở Thiên cong đến mức không thể cụp xuống, trong lòng tức giận, tay kia không nhịn được đánh vào đầu anh ta một cái: “Cười nữa đi!"
Sở Thiên bật cười thành tiếng, thay vì ôm tôi vào phòng tắm gần nhất mà anh ta hay sử dụng, anh ta lại bước thêm vài bước đặt tôi vào chiếc bồn tắm tròn đầy cánh hoa hồng dưới cửa sổ kiểu Pháp.
Nước âm ấm, rõ ràng đã chuẩn bị sẵn, tên kh-ốn này lại đùa giỡn, chờ tôi gọi anh ta giúp.
Tôi tức giận trừng mắt nhìn Sở Thiên, anh ta nhướng mày: “Không cảm ơn tôi sao? "
Tôi cố nén cơn giận, cố gắng lấy lại tinh thần: "Vừa rồi cậu nhốt tôi trong phòng hả?!"