Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Chân thối - 9 (END)

Cập nhật lúc: 2024-12-04 11:46:21
Lượt xem: 688

41.

 

Nửa giờ sau, ta và Vệ Trần đã không còn trong ngục tối nữa.

 

Viên Thượng thư cẩn thận, tuy rằng không nghe được thanh âm, nhưng vẫn đợi một nén nhang mới sai người mở cửa phòng.

 

Nhìn thấy ta và Vệ Trần ôm chặt lấy nhau, trong mắt hắn hiện lên vẻ không chịu nổi, nhưng lại càng kiên quyết hơn: "Vì hạnh phúc của Phàm nhi, ta cảm thấy có lỗi với ngươi."

 

Viên Thượng thư xua tay: “Đưa bọn họ đi mai táng đàng hoàng, đừng bỏ mặc bọn họ.”

 

Lúc Viên Thượng thư đi ra khỏi ngục tối, Sở Niệm đang ngồi trên xe lăn do Thánh thượng ban cho, Viên Phàm và Tử Ninh đứng cách đó không xa, ba người đều có vẻ mặt nhẹ nhõm.

 

Tử Ninh khịt mũi: "Sư tỷ trước kia đối xử với ta thật tốt, nếu không phải ghen tị mù quáng, nàng cũng sẽ không làm ra chuyện cực đoan như vậy."

 

Viên Phàm vỗ lưng Tử Ninh, an ủi: “Không sao đâu, nàng ta đáng bị như vậy, nàng không cần phải buồn đâu.”

 

Tử Ninh lại nhìn Sở Niệm, không nói nữa: "Sư huynh..."

 

Sau khi trải qua nhiều thăng trầm, tình yêu của Sở Niệm dành cho nàng ta đã ít đi rất nhiều.

 

Hắn xua tay nói: “Đừng cảm thấy áy náy, ta và muội không còn mắc nợ nhau nữa, muội đã gả cho Viên tiên sinh, về sau không cần phải quay lại Trường Thanh giáo. Ta sẽ thông báo cho muội khi ta đảm nhận vị trí Giáo chủ."

 

Nói xong, Sở Niệm đẩy xe lăn rời đi, một nửa cơ thể vẫn nổi bật với khí chất của một con người hoàn chỉnh, giống như việc ta quyết tâm theo đuổi sự nghiệp sau khi thức tỉnh vậy.

 

42.

 

Thật là xui xẻo.

 

Hắn nghĩ mình là ai mà muốn bắt chước ta, nữ chính Sảng văn?

🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺

 

Ta trèo lên khỏi mặt đất và đào Vệ Trần ra. Đây là lần đầu tiên hắn uống thuốc hô hấp của rùa, hơn nữa hắn nhạy cảm hơn với tác dụng của nó nên có lẽ sẽ không tỉnh lại nhanh như vậy.

 

Nhưng thuốc hô hấp của rùa sẽ chỉ khiến con người trông vô hồn chứ không làm con người bất tỉnh. Khi ta được đưa ra khỏi ngục tối, ta đã nghe thấy tất cả những gì mọi người nói, và lẽ ra hắn cũng phải nghe thấy.

 

Không phải là ta không báo, thời cơ vẫn chưa đến.

 

Ta nói với Vệ Trần: “Không sao đâu, đừng lo lắng, ngươi có thể ngủ thêm một lát nữa.”

 

Như nghe thấy lời ta nói, Vệ Trần cử động cơ thể, từ từ mở mắt ra. Chàng mỉm cười, ngay cả bụi bặm cũng không thể che giấu được sự ngượng ngùng của tuổi trẻ.

 

"Hoàng Hoàng, ta đã nghe được lời nàng nói."

 

"Cái gì?"

 

"Nàng nói nàng có thể cùng ta c..hết đi, cũng không hối hận."

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/chan-thoi/9-end.html.]

"Vậy thì sao?"

 

"Ta sẽ nói, ta cũng vậy."

 

Ngoại truyện

 

Hai tháng sau, người tân Giáo chủ Trường Thanh giáo lên nắm quyền.

 

Thiên hạ không ai ngờ rằng tân Giáo chủ lại bị cụt một chân, người ta nói võ công của hắn không phải là tốt nhất trong giáo phái.

 

Mặc dù mọi người bàn tán nhưng họ chỉ nghĩ rằng có lẽ ông hắn có đức tính tốt nên được các đệ tử sủng ái.

 

Cùng lúc với lễ kế vị Trường Thanh giáo, Thượng Thư ở kinh thành đang tổ chức một hôn lễ hoành tráng.

 

Không lén la lén lút như lần trước vì sợ bị thiên hạ biết, lần này Viên Thượng thư đã gửi thiệp mời rộng rãi, hy vọng có thể tổ chức cho nhi tử nhi tức một hôn lễ hoành tráng nhất, khó quên nhất.

 

Ta và Vệ Trần người ở phía nam, người ở phía bắc, tuy cách xa nhau hàng ngàn dặm nhưng chúng ta lại có cảm giác như đang ở cạnh nhau, thậm chí còn nghe thấy cả giọng nói của nhau.

 

Ta: “Sau này hãy nói cho ta biết, ta nên từ trên trời xuống và xuất hiện lộng lẫy hay nên ẩn nấp để hắn c..hết mà không biết ai chịu trách nhiệm cho cái c..hết của hắn?”

 

Vệ Trần: “Muốn làm gì thì làm, nhưng ta nổi tiếng nhanh nhẹn, cho dù ta có trốn, họ nhất định sẽ đoán ra là ta.”

 

Ta: "Đúng rồi. Vậy chúng ta hành động riêng nhé."

 

Chỉ thấy Sở Niệm kéo một chiếc chân gỗ chậm rãi đi lên chính điện Trường Thanh giáo, đối diện với hàng trăm đệ tử và quan khách, hắn nở nụ cười đắc ý: “Hôm nay Sở mỗ may mắn trở thành Giáo chủ của Trường Thanh giáo. Tương lai, ta quyết định sẽ dẫn dắt đệ tử của mình phát triển tông môn, trở thành tông phái lớn nhất trong giới võ lâm."

 

Môn phái lớn nhất trong giới võ lâm, ngươi có hỏi ý kiến ​​​​của ta chưa?

 

Ta bất ngờ từ trên trời hạ xuống, quay lại tát hắn hai cái rồi đá hắn lên trời, sợi dây thép mềm trong tay áo ta bay ra, quấn quanh đầu gối hắn, tân Giáo chủ của Trường Thanh giáo đã tách hai chân ra trước sự chứng kiến ​​của mọi người.

 

Ta rút sợi dây thép mềm lại, cúi đầu nói “phù”, rồi phồng tay áo rời đi. Toàn bộ Trường Thanh giáo không có ai dám ngăn cản ta.

 

Phủ Thượng thư ở phía bên kia còn thú vị hơn.

Viên Phàm và Tử Ninh kết hôn, đang ở giữa buổi lễ, quỳ xuống thì không sao, nhưng khi đứng dậy thì không thể được.

 

Những vị khách trong đại sảnh sợ hãi đến mức bỏ chạy tán loạn.

 

Viên Thượng thư sợ hãi đến mức bị đột quỵ tại chỗ và ngã xuống đất.

 

Ta và Vệ Trần không quan tâm đến chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo và chúng ta cũng không hỏi gì thêm.

 

Thời gian rất quý giá và không thể lãng phí.

 

Ta mua ngựa và chuẩn bị lương khô.

 

"Tướng công, chúng ta có thể ngao du thiên hạ."

 

Loading...