Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Chân thối - 6

Cập nhật lúc: 2024-12-04 11:45:28
Lượt xem: 679

30.

 

Ta sửng sốt nhưng không hề ngạc nhiên.

 

Đây là tin tức sớm muộn gì cũng sẽ đến, nhưng nếu ta nhớ không lầm, phụ thân của Viên Phàm, Viên Thượng thư, rất coi trọng chuyện môn đăng hộ đối, trong nguyên tác, Viên Phàm đã không ngần ngại quay lưng lại với phụ thân để kết hôn. Tử Ninh và đưa Tử Ninh đi cho đến khi phụ thân hắn nguôi giận mới trở về.

 

Lần này làm sao có thể suôn sẻ như vậy? Vết thương ở chân của Viên Phàm còn chưa lành, lại vội vàng tổ chức hôn lễ?

 

Cái này chắc phải có cái gì đó trục trặc. Ta cáo từ Thẩm Tuyên rồi quay trở lại quán trọ.

 

Sở Niệm vừa mở cửa, đã nhìn thấy hắn ôm chiếc khăn tay của Tử Ninh mà khóc. Ta bước tới nói với hắn: “Huynh có muốn gặp sư muội không?”

 

31.

 

Ngày Viên gia tổ chức lễ thành hôn, ta đưa Sở Niệm đến phủ Thượng Thư, nói muốn gặp Tử Ninh.

 

Người gác cổng liếc nhìn trang phục của ta và phủ nhận: "Ai là Tử Ninh? Ở đây không có người tên đó."

 

Ta liếc nhìn Vệ Thần.

 

Vệ Trần: "Điều này không phải là tốt sao?"

 

Ta: "Trả tiền đây."

 

Vệ Trần bay vút lên mái nhà.

 

Người gác cổng: “Có thích khách.”

 

32.

 

Vừa nghe tin có thích khách, toàn bộ phủ Thượng Thư đều chạy ra sân, mọi người đều đang vui vẻ. Tử Ninh đội mũ phượng cầm kiếm chạy ra ngoài.

 

Khi nàng ta nhìn thấy Sở Niệm và ta, vẻ mặt nàng ta thay đổi đáng kể.

 

Ta cười lạnh: “Tiểu sư muội, ngươi không phải tới kinh thành giúp sư huynh tìm một chân sao? Sao lạicó thời gian tổ chức hôn lễ thế này? Tại sao ta lại phải bận tâm chăm sóc sư huynh chỉ để chờ chân của ngươi?"

 

Ta nhìn quanh: “Chân đâu rồi?”

 

Tử Ninh rũ mắt xuống, không nói gì.

 

Sở Niệm sửng sốt.

 

Viên Phàm được người hầu giúp đỡ, vội vàng bênh vực nàng ta: “Muốn trách thì trách ta. Ta muốn cưới Tử Ninh. Quả nhiên, ngươi là một nữ nhân độc ác, đuổi theo chúng ta về kinh. Ta biết ngươi sẽ không để chúng ta đi."

 

Trong nguyên tác vì yêu hắn mà gãy chân, cuối cùng lại bị Sở Niệm gọi là "độc phụ". Tưởng rằng lần này có thể khác, nhưng không ngờ nó còn tệ hơn, ngay cả một con c--hó cũng có thể chĩa thẳng vào mặt mà mắng ta.

 

Nhưng ta không quan tâm.

 

Khóe miệng ta hơi co giật: "Ồ, vậy chân đâu?"

 

Tử Ninh nheo mắt lại, vài giọt nước mắt rơi xuống: "Là lỗi của Ninh Nhi. Ninh Nhi sẽ đi tìm cách cứu sư huynh."

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/chan-thoi/6.html.]

Nàng ta quay người định chạy ra ngoài thì bị Viên Thượng thư ngăn lại:

 

"Tử Ninh là cứu tinh của quý tử ta, không ai có thể ức h.i.ế.p nàng!"

 

33.

 

Viên Thượng thư ở phía sau bảo vệ Tử Ninh, cao giọng nói: “Nếu không có Tử Ninh, hai chân của quý tử ta đã tàn phế rồi. Nàng đã làm đủ rồi, năng lực của con người cũng có hạn.”

 

Năng lực có hạn. Nàng ta đã làm nhứng gì? Chân của Viên Phàm không phải do lão nương khâu từng mũi một sao?

 

Ta trừng mắt nhìn Viên Phàm, hắn có vẻ áy náy, nghiến răng nghiến lợi: “Phụ thân nói đúng. Trường Thanh giáo nhiều người như vậy, sao việc cứu Sở sư huynh đến tay Ninh Nhi? Nàng chỉ là một nữ nhân yếu đuối."

 

Nữ nhân yếu đuối nghe được lời này, lại đau lòng kêu lên.

 

Viên Phàm nhìn thấy điều này càng cảm thấy đau lòng hơn: "Đừng tưởng rằng vì ngươi là sư tỷ của Ninh Nhi nên có thể tùy ý ức h.i.ế.p nàng. Từ giờ trở đi, nàng sẽ không còn cô đơn nữa, nàng đã có ta."

 

Bây giờ ta đã hiểu, chẳng trách Viên Thượng thư lại đồng ý cuộc hôn nhân này, hóa ra là hắn tin lời nói dối của Viên Phàm, lầm tưởng Tử Ninh đã cứu quý tử của mình.

 

Đúng là một nam nhân tốt một lòng một dạ, đúng là một tiểu sư muội gió chiều nào theo chiều đó. Ta thực sự muốn biến trận đấu hoàn hảo này thành hiện thực.

 

Ta nhìn Sở Niệm: “Sư huynh, huynh không nói vài câu sao?”

 

Ta nghĩ rằng cho dù Chu Niệm có bị gãy chân thì ít nhất lòng tự trọng của nam nhân đó vẫn còn đó. Không ngờ hắn lại quay lại mắng ta: “Muội thế là đủ rồi. Hôm nay là ngày trọng đại của người ta. Sao muội lại phải tới phá hỏng cuộc vui? Chẳng lẽ không nhìn thấy người khác sao?”

 

Ta choáng váng. Tên khốn này xứng đáng ăn ngàn nhát kiếm!

 

Ta tức giận đến mức nổ tung, chưa kịp nghĩ cách phản kháng thì bất ngờ nhìn thấy một vật gì đó bay thẳng về phía Tử Ninh.

 

Nhìn kỹ hơn, hóa ra đó là một thư thách đấu.

 

Giọng Vệ Trần vang lên như chuông: "Khoái đao Vệ Trần, thỉnh Tử Ninh cô nương cho chỉ giáo."

 

34.

 

Ta ngơ ngác nhìn Vệ Thần.

 

Trên đời này chưa từng có tiền lệ nào về việc đàn ông thách đấu với phụ nữ. Nếu lời truyền ra, điều này sẽ bị cười nhạo suốt mười tám đời.

🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺

 

Nhưng Vệ Trần hoàn toàn không có ý nói đùa, nhìn thẳng Tử Ninh: “Thời gian địa điểm tùy thuộc vào cô nương.”

 

Viên Thượng thư mặc dù là người của triều đình, nhưng với tư cách là thượng thư, hắn vẫn dính líu tới chuyện giang hồ.

 

Hắn run giọng xác nhận: "Vệ Trần... Diêm Vương sống Vệ Trần sao?"

 

Vệ Trần bình tĩnh cười: “Đó là cái tên không đáng nhắc tới, sợ sẽ làm tổn hại danh dự của ngài, Viên Thượng thư.”

 

Tử Ninh ngã xuống đất, lộ ra vẻ tuyệt vọng. Mọi người đều biết rằng Vệ Trần sẽ không bao giờ thu hồi lời thách đầu của mình, trừ phi đã phân biệt cao thấp, một khi Vệ Trần thắng, kẻ thua sẽ phải trả giá bằng đôi chân của mình.

 

Không có gì có thể so sánh giữa nàng ta và Vệ Trần, chưa kể đến Vệ Trần, một đệ tử của Trường Thanh giáo mới học được ba tháng đã có thể đánh nàng ta như một con c--hó.

 

Nàng ta nổi tiếng là bất tài nhưng lại là nữ anh hùng trong nguyên tác, không cần phải làm gì cả, mọi người đều yêu mến nàng ta đến c..hết.

 

Viên Phàm ôm Tử Ninh tố cáo Vệ Trần: "Diêm Vương sống, ngươi còn có chút xấu hổ sao? Ngươi, một nam nhân uy nghiêm, lại ức h.i.ế.p một nữ nhân yếu đuối?"

Loading...