CHÂN TÂM KHÓ CẦU - 3: Hành cung tránh nắng
Cập nhật lúc: 2024-11-11 10:56:56
Lượt xem: 94
Thời gian trôi không đợi người, chớp mắt đã đến tháng Bảy, Thái hậu qua đời cũng được mười tháng.
Ma ma nói nếu ta còn không chịu gả đi sẽ lỡ mất tuổi xuân.
Ta nói, “Đời này con không muốn kết hôn.”
Thời tiết oi bức, Hoàng thượng muốn tới hành cung tránh nắng, điều kỳ lạ là thái giám lại tới truyền chỉ cho ta chuẩn bị cùng đi theo hắn.
Ta không biết rốt cuộc hắn định làm gì, trên đường đến hành cung, kiệu của ta đi sau kiệu của đế hậu, ta có thể nghe được rõ ràng tiếng trêu đùa của hai người họ.
Hoàng hậu rất tốt với ta. Từ khi Thái hậu qua đời, người trong cung đều đổi chiều như lau trước gió, đương nhiên cũng không mấy người nguyện ý thân cận với ta. Chỉ có Hoàng hậu vẫn thường xuyên phái người mang cẩm y ngọc thực tới tặng cho ta, thỉnh thoảng còn có không ít ngân lượng để ta có thể thoải mái tiêu xài.
Nghe tiếng cười truyền tới từ cỗ kiệu phía trước, cõi lòng ta tĩnh lặng như nước. Ta nghĩ, có thể Hoàng thượng vẫn còn giận vì chuyện bị ta từ chối.
Những ngày ở hành cung quả thật thú vị hơn trong Hoàng cung nhiều lắm, tuy hơi bỡ ngỡ nhưng cũng rất mới lạ, thậm chí ma ma còn nói ta hoạt bát hơn trước khi xuất cung nhiều lắm.
Một đêm, Hoàng thượng đột nhiên tới. Lần trước gặp riêng hắn đã cách đây gần mười tháng, hiện tại ta cũng tâm bình khí hòa nhiều lắm.
“Châu Châu, trẫm dẫn nàng đến một nơi.”
Hắn là thiên tử, ta là nô tỳ, ta vốn không có quyền phản kháng với hắn, chỉ có thể đi theo sau hắn. Nhưng hắn lại kéo ta lên chung một con ngựa, khoảng cách thân cận đến nỗi ta có thể cảm nhận được tiếng tim đập của hắn.
Khoảng nửa canh giờ sau, rốt cuộc chúng ta cũng tới nơi. Đó không phải là địa phương đáng kinh ngạc gì, chỉ có một hồ nước khuất sâu trong rừng cây.
Hắn nói, “Nàng có thấy nơi này quen thuộc không? Khi còn nhỏ trẫm từng vẽ cho nàng một bức tranh nàng dạo bước bên hồ, không ngờ cuối cùng cảnh trong tranh cũng trở thành sự thật.”
Ta mím môi. Bức tranh đó đã sớm bị ta đốt mất, ngay ngày hôm sau Thái hậu qua đời.
“Lời lần trước trẫm nói với nàng vẫn còn giá trị, bất cứ khi nào nàng nghĩ thông đều có thể đến gặp trẫm.”
“Bệ hạ.” Ta kiên định nói, “Thời gian thủ hiếu ba năm, bây giờ còn chưa tới một năm.”
“Trẫm đã nghĩ kỹ rồi, ba năm thì ba năm, trẫm đều có thể chờ.”
Ta ngồi xuống, dùng tay khua nước trong hồ. Phút chốc, mặt hồ vắng lặng gợn sóng lăn tăn.
“Thái hậu đã nói, đấu tranh cho tình cảm thật sự rất khó khăn, mà ta không muốn làm khổ chính mình, cũng không hiểu làm sao để đấu tranh cho tình cảm. Vì vậy ta không muốn trở thành phi tần trong hậu cung của ngài, ta chỉ muốn thay Thái hậu ra ngoài ngắm nhìn non sông.”
“Nàng…” Hoàng thượng giận dữ chỉ tay vào ta, “Không biết nói lý!”
Khi đi chúng ta cưỡi chung một con ngựa, bây giờ hắn đã bỏ về trước, không hề nghĩ tới chuyện một mình ta ở lại đây có sợ hãi hay không.
Nếu đây là sủng ái của thiên tử, vậy thì ta thật sự không có phúc phận được hưởng.
.
Ta đi bộ suốt đêm, đến tận hừng đông mới về tới nơi. Thật ra quãng đường không xa, chẳng qua bị lạc mấy lần.
Ma ma lo lắng đi nấu cho ta thuốc khu hàn, sợ ta sinh bệnh.
Không ngờ nỗi lo của bà không dư thừa chút nào, ta đúng là đổ bệnh, phải nằm trên giường suốt một tháng mới khỏe lại.
Trong thời gian đó, Hoàng hậu và một phi tử khác phát hiện có thai, Hoàng thượng vô cùng vui vẻ, ban thưởng rất hậu.
Nhàn cư vi bất thiện
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/chan-tam-kho-cau/3-hanh-cung-tranh-nang.html.]
Chúng ta đã đến hành cung hơn một tháng, ước chừng gần một tháng nữa là phải hồi cung.
Nhưng tới ngày hồi cung, chỉ một mình ta bị chặn lại, thị vệ bên người Hoàng thượng vây quanh phòng ta, không cho phép ta rời đi nửa bước.
Ta vốn tưởng Hoàng thượng không muốn gặp ta nên không cho ta trở lại Hoàng cung, nào ngờ ngay trong đêm đó, thị vệ dạt ra thành hai hàng, nhường đường cho một người đạp trăng bước tới.
“Bệ hạ có ý gì?”
Hắn cưỡng ép kéo ta lên ngựa, lại lần nữa trở lại hồ nước kia, bốn phía đầy hoa hồng nở rộ.
Hắn hỏi, “Châu Châu, lần trước nàng cự tuyệt trẫm, có từng hối hận hay không?”
Hắn còn nói, “Nếu trước đây nàng đồng ý, vậy hoàng tử đầu tiên của trẫm sẽ do nàng hạ sinh. Chỉ cần nàng nguyện ý, trẫm sẽ phong nó làm Thái tử, tương lai sẽ kế vị ngai vàng.”
Ta không khỏi nghẹn một chút. Cho dù đúng là trước đây ta ái mộ hắn nhiều năm, giờ phút này cũng chỉ cảm thấy buồn nôn. Nam nhân này, đúng là không hề nói lý.
Ta thản nhiên giẫm lên những cây hoa hồng trên mặt đất.
“Bệ hạ cũng biết, ta vốn không thích hoa hồng, chỉ bởi vì năm ta lên tám, ngài tặng ta một chậu hoa hồng, ta mới nói mình rất thích.
Những lời hôm nay ngài nói với ta, rốt cuộc là muốn ta kính sợ cảm tạ ngài, hay muốn thể hiện ngài nhất mực si tình, chỉ vì nổi giận bị ta cự tuyệt nên mới khiến Hoàng hậu hoài thai?”
Ta càng nói, khuôn mặt hắn càng đỏ, mãi tới khi ta thấy hai bàn tay siết chặt của hắn mới phát hiện ra điểm kỳ quặc.
Hắn nhướn mày, cười châm chọc, “Từ nhỏ nàng đã thích khẩu thị tâm phi, Đỗ Châu, rốt cuộc nàng lại muốn giở trò gì vậy?”
Ta rũ mắt, nhớ tới túi thơm hôm qua ma ma đưa cho ta, nói là giúp cho dễ ngủ.
Ta tháo túi thơm bên hông xuống, mở nó ra. Tuy ta không thông dược lý, nhưng cũng biết trong những thủ đoạn hậu cung, có vài vị thuốc chỉ có tác dụng với nam nhân.
Ta còn đang suy nghĩ, Hoàng thượng đã nhảy xuống hồ để giảm bớt khó chịu trong người.
Trong vòng nửa khắc, cơ thể của hắn mỗi lúc một đỏ. Không ngờ vị thuốc này có công hiệu mạnh như vậy, ta có thể nhìn rõ gân xanh của hắn đang gồ lên trên cánh tay.
Thời khắc này, ta nghĩ lại sự sủng ái Thái hậu dành cho ta, nhớ tới ái mộ nhiều năm của ta, cuối cùng lệ rơi như thác.
“Bệ hạ, nô tỳ nguyện giải dược cho ngài.”
Lại một lần nữa ta tự xưng là nô tỳ.
Ta âm thầm tự cảnh cáo, nhất định không được quên đi thân phận của mình. Lần này chẳng qua chỉ là tránh Hoàng thượng dục cầu bất mãn không may gặp chuyện mà thôi, không liên quan gì đến tình ý, coi như vì báo đáp ân dưỡng dục của Thái hậu.
Hắn vẫn ngâm mình trong hồ, không hề động đậy.
Ta run rẩy cởi bỏ từng kiện xiêm y, lặp lại một lần, “Bệ hạ, nô tỳ nguyện ý giải dược cho ngài.”
Thanh âm của hắn hơi khàn, đầy sự chế giễu, “Ngươi đã cự tuyệt trẫm, vậy cứ giữ lại thân thể không đáng một xu đó đi.”
Cõi lòng ta lạnh ngắt, một trận gió xô tới, ta không khỏi run rẩy, lại nhớ tới những lời trước đây hắn từng nói với ta: [Sau này ngươi có cầu xin trẫm chạm vào ngươi, trẫm cũng tuyệt đối không để ý đến ngươi!]
Hắn ngâm trong hồ một đêm, ta cũng đứng bên hồ trọn một đêm.
Tới khi tỉnh lại, ta đã trở về Hoàng cung, là ma ma ngày đêm vất vả không dám ngơi tay chăm sóc ta.
Ánh mắt bà có chút phức tạp, “Con đừng trách ta, ta cũng chỉ mong con sớm buông tha cho chính mình.”