CHẬM TRỄ - Chương 3
Cập nhật lúc: 2024-07-22 09:03:56
Lượt xem: 3,398
3
Không khí trong nhà rất nặng nề, bố của Bùi Diên Lễ đang đợi anh ta, ông cầm gậy, đôi lông mày thô rậm nhíu chặt, nhưng giọng nói với tôi lại rất ôn hòa: "Tiểu Chi, con lên lầu trước đi."
Tôi biết.
Ông lại muốn xử phạt Bùi Diên Lễ rồi.
Bố của Bùi Diên Lễ là người duy nhất trong nhà thích tôi, tin tưởng tôi, ủng hộ tôi kết hôn vào gia đình này, chỉ vì năm đó, bố tôi đã cứu ông ấy trong lúc nguy cấp.
Mất bố, trụ cột gia đình sụp đổ, nhà họ Bùi để báo ơn đã cho mẹ tôi một công việc làm giúp việc, công việc nhẹ nhàng, lương cao.
Bố Bùi còn sắp xếp tôi và Bùi Diên Lễ học cùng trường, dặn dò anh ta phải chăm sóc tôi như em gái ruột, Bùi Diên Lễ quả thực đã làm vậy, nhưng tôi lại không biết trời cao đất dày, thích anh ta.
Bố Bùi biết Bùi Diên Lễ đến trễ trong đám tang của Tiểu Trì, đã đuổi hết mọi người, muốn xử phạt anh ta.
Người giúp việc chạy lên gọi tôi đi xin tha, hét toáng lên, kéo tôi, "Ông chủ bình thường thích cô nhất, cô mau nói vài lời tốt đẹp, nhanh lên đi!"
Tại sao tôi phải đi?
Trước đây tôi yêu Bùi Diên Lễ, toàn tâm toàn ý, anh ấy bị mắng, tôi còn khó chịu hơn anh ấy, nhưng đó đều dựa trên cơ sở tôi yêu anh ấy, sau này tôi ngày đêm nhìn thấy anh ta vì Lương Bình Sương mà chạy ngược chạy xuôi, tình yêu tan biến, sự xấu hổ và tự trách lấn át tôi.
Bao nhiêu lần tôi muốn rời đi cùng Tiểu Trì, nhưng cũng bao nhiêu lần, bố Bùi dùng ánh mắt đầy đau khổ nhìn tôi, hạ giọng cầu xin tôi ở lại, coi như vì Tiểu Trì, coi như vì nguyện vọng của mẹ tôi mà ở lại.
Tôi không nên đồng ý.
Bỏ lại danh phận bà Bùi, tôi mặc những bộ đồ giản dị nhất, trong vali không có thứ gì của tôi, đều là của Tiểu Trì.
Tháo khuyên tai, đặt lên bàn trang điểm, xác nhận không mang theo thứ gì không phải của mình, tôi thở phào nhẹ nhõm, tránh người giúp việc, xuống lầu.
Lúc này Bùi Diên Lễ đã bị đánh, quỳ trên mặt đất, hai tay chống xuống sàn, nghiến răng chịu đựng, ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ rực nhìn tôi, nhưng tôi không nhìn anh ta thêm một giây nào.
Bố Bùi ném cây gậy đi, bước tới chỗ tôi, ông là người tôi kính trọng nhất trong gia đình này, ông đã cho tôi một môi trường giáo dục tốt, để mẹ con tôi có nơi nương tựa, dù đến lúc này, tôi vẫn biết ơn ông.
"... Chú."
Tôi lại gọi ông là chú, chứ không phải bố.
Còn nhớ ngày tôi bước vào nhà họ Bùi, bố Bùi nắm tay tôi, đặt lên tay Bùi Diên Lễ, khuyên nhủ: "Tiểu Chi là đứa trẻ tốt, con hãy đối xử tốt với nó."
Giống như ngày đó, tôi và mẹ đến nhà họ Bùi, ông cũng giới thiệu tôi với Bùi Diên Lễ như vậy.
"Tiểu Chi sau này sẽ là em gái con, cùng con đi học, con phải chăm sóc tốt cho nó."
Khác ở chỗ, thời thiếu niên, Bùi Diên Lễ vẫn có thể cười với tôi, ở trường chăm sóc tôi, dẫn tôi đến nhà ăn, chờ tôi tan học, còn kéo tôi đi xem anh ấy chơi bóng.
Rõ ràng những cô gái thích anh ấy xếp hàng dài ngoài sân bóng, nhưng anh ấy nhất định phải kéo tôi đi.
Anh ấy rực rỡ như vậy, xuất sắc như vậy, đi đến đâu cũng là tâm điểm.
Còn tôi thì bình thường đến cực điểm, khi ở bên anh ấy, luôn cúi đầu, ăn mặc giản dị, tóc buộc đuôi ngựa, đồng phục học sinh có thể mặc mãi không chán, khi nói chuyện với anh ấy cũng không dám nhìn thẳng vào mắt, rụt rè, nhút nhát, không được yêu thích.
Lúc đó, mọi người trong trường đều biết, Bùi Diên Lễ thích ở bên tôi là vì bố anh ấy nợ cha tôi một mạng, anh ấy tốt bụng, không để ý đến sự lạc lõng và vụng về của tôi, đi đâu cũng dẫn tôi theo.
Nhưng khi Lương Bình Sương xuất hiện, sự cân bằng này đã bị phá vỡ.
Người đứng ngoài sân bóng xem Bùi Diên Lễ chơi bóng trở thành cô ta, người ăn cùng Bùi Diên Lễ mỗi bữa cũng thay bằng cô ta, tôi không nhớ rõ cô ta lặng lẽ nổi bật bên cạnh Bùi Diên Lễ từ lúc nào.
Chỉ nhớ rằng ban đầu, tôi không nhận ra điều gì, là Bùi Diên Lễ lạnh lùng vô cớ và lời nói của một bạn cùng lớp trong nhà vệ sinh: "Đường Chi thật không biết điều, Bùi Diên Lễ đã hẹn hò với Lương Bình Sương rồi, cô ta vẫn như cái đèn kéo quân bám theo."
Đèn kéo quân.
Hẹn hò.
Những từ này khiến tôi xa lánh Bùi Diên Lễ, từ đó về sau, tôi rất biết điều mà tránh xa anh ấy, kiếm cớ từ chối ăn cùng, đi học cùng, thậm chí ở nhà cũng tránh gặp anh ấy.
Nhưng khi tôi xuất hiện cùng một nam sinh trong nhà ăn, anh ấy lại tìm đến, đứng bên bàn ăn, nhìn tôi từ trên cao xuống, giống như nhìn một thường dân, "Không ăn cùng tôi, hóa ra là hẹn hò?"
Tôi không hiểu, tôi chỉ không muốn làm đèn kéo quân thôi.
Nhưng sau này, vì sự trùng hợp, tôi đã chia rẽ đôi uyên ương Bùi Diên Lễ và Lương Bình Sương, đã đến lúc phải trả lại vị trí này cho Lương Bình Sương.
Bùi Diên Lễ quỳ trên mặt đất đứng dậy, những đòn đánh đó không đau không ngứa, khi nhìn tôi, tôi nhìn bố Bùi, "Chú, những thứ cần để lại con đã để trong phòng ngủ rồi, hôm nay con sẽ đi."
"Tiểu Chi..."
Chuyển đi, ly hôn, là điều tôi đã nói với bố Bùi từ trước, ông không đồng ý, cố gắng níu kéo, như những năm trước đã ngăn cản tôi, nhưng ông cũng biết, không còn Tiểu Trì, tôi sẽ không ở lại trong nhà tù mà mẹ đã tạo ra cho tôi.
Bùi Diên Lễ như người ngoài cuộc, hoàn toàn không hiểu lời tôi nói với cha Bùi, "Đi, đi đâu?"
Một câu nói này khiến bố Bùi nổi giận.
"Thằng súc sinh này, im miệng lại cho ta!"
Bùi Diên Lễ nhíu mày, ánh mắt phức tạp nhìn tôi không rõ, "Đường Chi là vợ tôi, cô ấy muốn đi đâu, tôi không có quyền hỏi sao?"
Hóa ra anh ta biết tôi là vợ của anh ta, chỉ là tôi chưa bao giờ được công nhận.
Bố Bùi tức giận đến đau tim, tay ôm ngực, mặt tái xanh, tôi bước lên đỡ ông, nhẹ giọng an ủi: "Chú, đừng kích động."
"Tiểu Chi..."
Bố Bùi rất tiếc nuối về sự tan vỡ trong hôn nhân của tôi và Bùi Diên Lễ, ông biết vấn đề nằm ở Bùi Diên Lễ, nên không trách tôi, "Đây là lỗi của chú, là chú không dạy dỗ được đứa con này, để con phải chịu ấm ức, để Tiểu Trì... Nếu mẹ con biết, chắc chắn sẽ trách chú."
"Chú, đừng nói những điều này nữa."
Tôi đỡ ông ngồi xuống, đụng phải ánh mắt dò xét của Bùi Diên Lễ, "Chú sức khỏe không tốt, anh phải chú ý nhiều hơn."
Không còn sự đau buồn và nước mắt của nhiều ngày trước, vẻ bình tĩnh của tôi càng toát lên sự đau thương.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/cham-tre/chuong-3.html.]
Đi ngang qua Bùi Diên Lễ, anh ta thuận tay nắm lấy cổ tay tôi, "Nói rõ, rốt cuộc muốn đi đâu?
Tại sao lại đi?"
Không nỗi đau nào lớn hơn trái tim đã chết, lý lẽ này, Bùi Diên Lễ không hiểu.
Không còn lưu luyến, tôi không nhìn anh ta thêm một lần, mạnh mẽ gạt tay anh ta ra.
Ba ngày sau khi rời nhà họ Bùi, tôi ngất xỉu tại nhà.
Điều này đã nằm trong dự liệu của tôi, ung thư dạ dày, đã được chẩn đoán hai tháng trước, khi đó Tiểu Trì còn sống, tôi luôn tích cực điều trị, ngày nhận được chẩn đoán, tôi đã nói với Bùi Diên Lễ.
Nhưng điều tôi nhận lại chỉ là ánh mắt lạnh lùng của anh ta, anh ta đã hận tôi từ lâu, tôi tỉnh ngộ quá muộn.
Tôi đã định chữa khỏi bệnh rồi dẫn Tiểu Trì rời khỏi nhà họ Bùi.
Nhưng giờ xem ra, tôi phải đi tìm Tiểu Trì rồi.
Ngày hôm đó, tôi không nói rằng, Tiểu Trì đã vì tôi đau quá mà ngất xỉu nên mới chạy ra ngoài tìm Bùi Diên Lễ. Một đứa trẻ năm tuổi chưa biết gọi xe cứu thương, điều đầu tiên nghĩ đến là bố.
Trải qua bao nhiêu vòng luẩn quẩn, tôi không ngờ rằng, trong những khoảnh khắc cuối cùng của cuộc đời, người mà tôi nhìn thấy khi mở mắt lại là Hạ Nghị Quang.
Hồi đi học, Hạ Nghị Quang học cùng lớp với tôi, nhà anh ấy nghèo nhưng học rất giỏi, tập trung vào việc học, trái ngược với Bùi Diên Lễ, người có gia đình giàu có và cao ngạo.
Bùi Diên Lễ từng nói anh ta giả vờ thanh cao, bảo tôi tránh xa anh ấy.
Tôi từng bênh vực cho anh ấy, nhưng Bùi Diên Lễ mắng tôi đứng về phía người ngoài.
Tôi biết Hạ Nghị Quang muốn trở thành bác sĩ và chắc chắn anh ấy sẽ thành công, nhưng không ngờ tôi lại trở thành bệnh nhân đầu tiên của anh ấy sau khi anh ta trở về nước.
Hạ Nghị Quang mặc áo blouse trắng đứng bên giường nhìn tôi, trông thật oai phong, làm nổi bật sự thảm hại và đau khổ của tôi.
Điều này làm tôi nhớ lại những lần cùng lớp, anh ta luôn nhìn tôi với vẻ khó chịu rồi nói: “Đường Chi, cậu học kém thế mà sao ngủ ngon vậy?”
Lúc đó tôi luôn nhăn nhó nói: “Anh Diên Lễ sẽ đưa tôi ra nước ngoài du học, anh ấy bảo tôi không cần phải học chăm chỉ.”
Mỗi khi tôi nói vậy, vẻ mặt của Hạ Nghị Quang luôn rất phức tạp. Bây giờ nghĩ lại, tôi cuối cùng cũng hiểu anh ta đang nghĩ gì.
Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3
Dựa vào một người không yêu mình, kết quả luôn là bi kịch.
Chính tôi là một ví dụ sống động.
Nhưng dù sao đi nữa, bác sĩ Hạ đã cứu sống tôi. Tôi nâng tay gắn kim truyền, cố gắng nở một nụ cười với anh ta, “Chào.”
Có lẽ bác sĩ Hạ không muốn giao tiếp với tôi, liền cử y tá đến chăm sóc tôi.
Tôi được hàng xóm đưa đến bệnh viện, chi phí y tế chưa được thanh toán, y tá hỏi số điện thoại của gia đình tôi, tôi cười: “Không có cha mẹ, không có người thân.”
Y tá nhìn tôi với ánh mắt thương cảm, tay nhẹ nhàng rút kim truyền, “Bác sĩ Hạ nói phải đưa chị đi chụp phim, kiểm tra toàn diện.”
Tôi mệt mỏi mặc chiếc áo khoác cũ của mình, khi rời khỏi nhà họ Bùi, tôi không mang theo gì cả, vì những thứ đó không phải của tôi, tôi sợ Bùi Diên Lễ sẽ đến đòi lại.
Tôi thực sự không muốn gặp lại người đó nữa.
Chiếc áo khoác cũ từ nhiều năm trước, không ấm, tay áo nổi đầy lông xù, trông thực sự không đẹp. Tôi co tay lại đứng lên: “Không cần, tôi chỉ mệt quá mà ngất thôi, tôi rất khỏe.”
Ở nhà họ Bùi, ngoài bố Bùi, không ai coi trọng tôi, họ đều biết tôi là kẻ sống nhờ, tính toán để lên giường với Bùi Diên Lễ, rồi mới trở thành bà Bùi.
Vì vậy, những năm qua, tôi không được hưởng đãi ngộ của bà Bùi và tình yêu của chồng, ngược lại sống không bằng một người giúp việc.
Cả tâm lý và thể xác đều được rèn luyện đến mức không thể phá vỡ.
Y tá nửa tin nửa ngờ, vì mặt tôi trông chẳng khá hơn bệnh nhân nặng bên cạnh là bao.
Tất nhiên, tôi là bệnh nhân ung thư dạ dày giai đoạn cuối, nhưng đó là một bí mật.
Khi Tiểu Trì còn sống, tôi cần bảo vệ thằng bé, đã bí mật chạy đến nhiều bệnh viện tìm phương pháp điều trị, đau đớn lăn lộn, nôn mửa không ngừng.
Tôi cầm hóa đơn đi đến quầy thanh toán.
Tôi ôm bụng, bước đi khó khăn ra khỏi quầy thanh toán, khi tầm nhìn mờ mịt, tôi như nhìn thấy Bùi Diên Lễ, anh ta mặc áo khoác tôi mua cho anh ta, ôm một người phụ nữ khác trong vòng tay.
Lúc đó, tôi chỉ ước mình mờ mịt hơn một chút, để không thấy chiếc khăn choàng trên cổ Lương Bình Sương mà tôi đã tự tay đan cho Bùi Diên Lễ.
Anh ta mang đi, tôi hỏi nhiều lần, chiếc khăn đâu?
Anh ta chỉ nói là quên mất.
Hóa ra là đưa cho Lương Bình Sương.
Anh ta rõ ràng có thể vứt đi, nhưng lại chọn cách này để sỉ nhục tôi.
Tôi không ngạc nhiên, ngược lại cảm thấy một sự bình tĩnh từ tận đáy lòng, có lẽ chính giây phút đó, Bùi Diên Lễ đã tiêu hao hết tình yêu và sự áy náy của tôi dành cho anh ta, cùng với cái c.h.ế.t của Tiểu Trì, tất cả đều chôn vùi.
Giấc mộng vàng kết thúc, tôi mất con trong hôn nhân, không còn gì, anh ta có người mới bên cạnh, đạt được ước nguyện.
Giữa dòng người qua lại trong bệnh viện, tôi nhớ lại nhiều lần trong những năm qua, những chiếc cà vạt tôi tặng Bùi Diên Lễ, bị Lương Bình Sương dùng làm giẻ lau, vào ngày giỗ của mẹ anh ta, tôi chờ đến nửa đêm, nhưng lại thấy trên trang cá nhân của Lương Bình Sương dòng chữ “Anh luôn làm người khác đau lòng như thế”, ngay cả chiếc khăn tôi đan từng mũi, cũng nằm trên cổ Lương Bình Sương.
Đó là do mẹ tôi dạy, là lần đầu tiên tôi đan, khi tặng cho Bùi Diên Lễ, tôi lo lắng muốn được anh ta cười một cái, nhưng không có.
Anh ta chỉ nhận lấy, rồi nói: “Lần sau đừng mất công như vậy nữa.”
Anh ta muốn nói với tôi rằng, dù tôi có cố gắng đến đâu, cũng là vô ích, nhưng tôi chỉ muốn bù đắp, muốn làm tốt vai trò người vợ này, và khi đó, người đứng bên cạnh tôi kéo áo tôi an ủi là Tiểu Trì.
Thằng bé nói: “Mẹ đừng buồn, bố chỉ là cứng miệng thôi.”
Đứa trẻ ngốc nghếch, nếu là với người mình thích, sao lại cứng miệng?
Với Lương Bình Sương, anh ta chưa bao giờ cứng miệng.