Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Chầm Chậm Thôi - Chương 7

Cập nhật lúc: 2024-03-15 15:12:57
Lượt xem: 79

Tôi nhờ trợ lý đi điều tra một vài chuyện liên quan đến Tô Dư.

Không có quá nhiều khác biệt so với tưởng tượng của tôi, thân thế của cô ấy bi thảm, không có cha mẹ yêu thương, gia cảnh lớn lên nghèo khó, Chu Kỳ chính là ánh sáng duy nhất mà Tô Dư có thể bắt được.

Nếu không có Chu Kỳ ra tay trợ giúp thì có thể ngay cả tiền điều trị ung thư cô ấy cũng không trả nổi.

Vì thế tôi để trợ lý lấy danh nghĩa người nhà gửi một khoản tiền vào thẻ của Tô Dư.

🐳 Các bạn theo dõi Phở bò: Tui Là Cá Mặn (https://www.facebook.com/tuilacaman/) để đọc truyện mới 🐳

Không cho cô ấy vào công ty của tôi là giới hạn mấu chốt tôi cố gắng bảo vệ cho cuộc hôn nhân này.

Gửi cho cô ấy số tiền kia là vì cùng là người, là một chút thương tiếc của tôi.

Chỉ là tôi không ngờ tới việc này vẫn bị Chu Kỳ tra ra được.

Đêm hôm đó tôi về đến nhà, vừa mới bật đèn lên liền thấy anh đứng ngay trước cửa, cách mấy bước chân nhìn tôi một cách lạnh lùng.

Tôi hơi bất ngờ: "Sao hôm nay anh về sớm vậy?"

Trả lời cho câu hỏi của tôi là một chiếc thẻ ngân hàng bị ném thẳng vào mặt, cọ xước khóe mắt.

Từng chút từng chút đau đớn từ thái dương lan tràn ra, sau đó đau đớn nhanh chóng tăng lên đến độ ngón tay tôi co lại.

Chu Kỳ đi đến trước mặt tôi, dùng sức nắm chặt cổ tay tôi, giọng nói tràn ngập tức giận:

"Chúng ta đã kết hôn rồi em còn gì không hài lòng nữa mà còn phải dùng tiền nhục nhã một người sắp c.h.ế.t như cô ấy?!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/cham-cham-thoi/chuong-7.html.]

"Em không có---"

"Ôn Từ, từ nhỏ em đã có gia đình giàu sang mỹ mãn, ra nước ngoài học trường đại học tốt nhất, sau khi về nước thì vào công ty của gia đình làm việc. Tôi cũng chia tay với cô ấy rồi cầu hôn em, một đường đi tới bây giờ thuận buồm xuôi gió như thế, em không thiếu một thứ gì nhưng cô ấy không có cái gì cả! Làm nhục cô ấy có thể khiến thân phận cao quý của em cao hơn một bậc nữa hay sao?"

Tôi nhắm mắt lại.

Vô số hình ảnh thoáng qua, như phim đèn chiếu hiện lên trong đâu tôi tựa như một bộ phim điện ảnh.

"Chu Kỳ."

Tôi cố gắng khiến giọng nói của mình giữ nguyên vẻ yên tĩnh như thường, nhưng vẫn không dấu được run rẩy, "Anh không thể nói chuyện với em như vậy."

Anh không thể.

Chu Kỳ buông tay của tôi ra sau đó lùi lại một bước về phía sau hình như muốn nói gì đó.

Những vào lúc này điện thoại của anh vang lên.

Cầm điện thoại lên, trên màn hình thấp thoáng tên Tô Dư.

Vẻ mặt của Chu Kỳ hơi thay đổi, không chút do dự lướt qua người tôi đi ra ngoài cửa.

Tôi nhìn chằm chằm bức tranh trên tường, dùng tay nhẹ nhàng ấn vết thương ở đuôi mắt một cái.

Gấp bội đau đớn.

Loading...