Chầm Chậm Thôi - Chương 3
Cập nhật lúc: 2024-03-15 15:11:44
Lượt xem: 92
Sau khi về đến nhà, hành lý sắp xếp được một nửa vẫn còn đang trong phòng ngủ.
Tôi lấy từng bộ quần áo trong vali ra gấp gọn gàng, lúc cầm túi đựng đồ rửa mặt lên thì cánh tay khựng lại.
Trong túi có một con d.a.o cạo râu chạy bằng điện hơi cũ, có màu xanh lam rực rỡ không giống như kiểu Chu Kỳ sẽ mua.
Là ai tặng không cần nói cũng biết.
Tôi nhìn chằm chằm một lúc sau đó cất vào ngăn kéo của anh.
Trời tối rồi Chu Kỳ mới về.
Trong mắt của anh toàn là tơ máu, đuôi mắt đỏ bừng, vẻ mặt anh mê mang lại có chút mờ mịt.
Tôi ra đón anh, nhìn anh chút mới nói: "Vé máy bay với khách sạn em đã hủy rồi."
"Ừ."
"Chỗ ba mẹ thì cuối tuần qua cùng hai ông bà nói một tiếng, mấy thứ muốn mua giùm lần này chắc không mua được, lần sau ra nước ngoài mua nhiều hơn một chút là được."
Tôi chỉ là bình tĩnh nói kết quả xử lý chuyến du lịch nửa đường c.h.ế.t yểu này thôi.
Nhưng đột nhiên Chu Kỳ lại tức giận.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/cham-cham-thoi/chuong-3.html.]
Ánh mắt anh nhìn chằm chằm tôi, giọng điệu khó chịu: "Mấy chuyện nhỏ này cũng phải nói với anh à, em không tự xử lý được hay sao?"
Tôi sững sờ một giây.
Không hiểu sao chợt nhớ rất nhiều năm trước lúc chúng tôi vừa mới yêu nhau.
Khi đó chúng tôi học lớp 11, cùng trường nhưng không chung lớp.
🐳 Các bạn theo dõi Phở bò: Tui Là Cá Mặn (https://www.facebook.com/tuilacaman/) để đọc truyện mới 🐳
Tôi bị mấy bạn gái trong lớp gây phiền phức nên nghĩ cách liên hệ với phụ huynh của họ, hậu quả là bị mấy người đó ôm hận trong lòng, vừa tan học đã nhốt tôi vào phòng đựng dụng cụ.
Bởi vì từ nhỏ đã thành thói quen tự giải quyết chuyện của mình nên những chuyện này tôi không nói với Chu Kỳ.
Nhưng anh vẫn chạy tới giúp tôi đuổi mấy người kia đi, xong việc lại nhìn tôi một cách tức giận: "Sao em gặp phiền toái lại không nói với anh?"
"Em có thể tự xử lý được."
"Nhưng anh là bạn trai em!"
Lúc đó Chu Kỳ vẫn là một thiếu niên trong sáng, anh nói xong câu đó liền giận giữ quay đầu đi mất, nhưng suốt nửa tháng sau lớp tự học buổi tối nào anh cũng chạy sang lớp tôi ngồi.
Anh dùng một khoảng thời gian rất dài từng chút từng chút thay đổi suy nghĩ của tôi, để tôi có chuyện gì cũng theo bản năng muốn chia sẻ cho anh biết, muốn làm gì cũng nói anh nghe.
Mà bây giờ anh nói với tôi---
Mấy chuyện nhỏ này còn phải nói với anh, em không tự xử lý được à?