Chầm Chậm Thôi - Chương 2
Cập nhật lúc: 2024-03-15 15:11:27
Lượt xem: 109
Tôi và Chu Kỳ là thanh mai trúc mã, vừa đến mười sáu đã yêu nhau.
Nhưng sau đó nhà tôi xảy ra một vài biến cố, không còn cách nào khác tôi phải chọn ra nước ngoài du học.
Bởi vì tôi cũng không biết mình sẽ đi bao lâu nên đành phải nói lời chia tay với Chu Kỳ.
Anh rất tức giận, nói rằng do tôi không tin tưởng anh mới không chịu yêu xa. Nhưng vào ngày tôi đi anh vẫn đến sân bay tiễn tôi, hai mắt đỏ ửng nói: "A Từ, anh sẽ chờ em trở về."
"Cho dù bao lâu anh đều sẽ chờ em."
Cũng bởi vì những lời này.
Vào những ngày tháng gian nan nhất tôi cũng cắn răng chịu đựng cho qua, dùng ba năm học xong chương trình học vốn phải năm năm mới hoàn thành.
Nhưng lúc tôi về nước bên cạnh Chu Kỳ đã có bạn gái mới.
Một cô gái nhỏ gầy nhưng xinh đẹp tên là Tô Dư, là đàn em học cùng trường với anh.
🐳 Các bạn theo dõi Phở bò: Tui Là Cá Mặn (https://www.facebook.com/tuilacaman/) để đọc truyện mới 🐳
Nghe mọi người nói cô ấy theo đuổi Chu Kỳ rất lâu, suốt hai năm quan tâm chăm sóc không đòi hỏi gì mới làm Chu Kỳ miễn cưỡng đồng ý.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/cham-cham-thoi/chuong-2.html.]
Sau khi tôi về nước, đám bạn chơi với nhau từ nhỏ tổ chức một buổi hẹn gặp mặt, có người nhắc tới Tô Dư:
"Dù sao cũng là cô ta cho không mà, anh Kỳ đi chỗ nào cô ta đều đi theo, uống rượu thì cô ta cùng hóng gió tỉnh rượu, bị bệnh thì cô ta nấu cháo mang tới chăm sóc. Nghe nói hôm nay chúng ta gặp mặt còn muốn đi theo cơ."
Chu Kỳ day day lông mày, tâm trạng rõ ràng không được tốt: "Đừng nhắc tới cô ấy."
"Đúng rồi đúng rồi, em quên mất bây giờ Ôn Từ trở về rồi, anh Kỳ cũng nên phân rõ giới hạn với cô ta."
Tôi nhìn Chu Kỳ một cái theo bản năng, anh không nhìn tôi, đang cúi đầu nhìn chằm chằm màn hình điện thoại với vẻ mặt nặng nề.
Buổi gặp mặt hôm đó cũng không quá vui vẻ.
Sau khi kết thúc Chu Kỳ hỏi tôi có muốn anh đưa về nhà không, nhưng tôi thấy vẻ mặt rõ ràng đang nôn nóng lại cố giấu của anh liền đoán được, trong lòng anh thực sự cũng không muốn đưa tôi về.
Vì vậy tôi chỉ nói: "Không cần, em không uống rượu, em tự đi xe về được."
Anh nhẹ nhàng thở phào một cái rồi lái xe đi.
Rất lâu sau này tôi mới biết được hôm đó là sinh nhật Tô Dư, cô ấy đang ngồi trên khoang cao nhất của bánh xe quay, gửi một tấm ảnh mình đang cầm bánh kem cười vui một cách miễn cưỡng.
Chu Kỳ bất chấp phóng xe một đường, cuối cùng ở trước mười hai giờ đêm chạy tới bên cạnh cô ấy.