Cha Ta Dẫn Ta Đi Tạo Phản Rồi - Chương 11
Cập nhật lúc: 2024-09-09 20:07:45
Lượt xem: 1,741
Thái hậu đã trở về.
Ta và cha ta nhìn nhau: "Cha, cha nói xem, Thái hậu có ghét con không?"
Cha ta trầm ngâm một lát: "Dù sao thì bà ấy cũng không thích ta."
Ta càng lo lắng hơn.
Có phải là thái hậu không thích những người biết múa đao múa kiếm hay không?
Ta nói với Lý Mộ Khanh, hắn bật cười, nói ta và cha ta hoàn toàn khác nhau.
Quả nhiên, Thái hậu đã gặp chúng ta.
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
Bà ấy rất thích ta, nắm tay ta, không khỏi cảm thán: "Cô nương này thật xinh đẹp."
Bà ấy nhìn thấy cha ta, mặt không cảm xúc: "Ồ, là Trần tướng quân."
Cha ta cạn lời.
Thái hậu cũng kỳ quặc thật.
Bà ấy chỉ quan tâm, rốt cuộc bây giờ ai là hoàng đế.
Lý Tự An hỏi: "Sao mẫu hậu lại nói vậy?"
Thái hậu cười: "Con không chịu nạp phi tần, bây giờ đã đổi hoàng đế rồi, đương nhiên mẫu hậu phải bắt đầu thúc giục sinh con đẻ cái chứ."
Hoàng đế là ai không quan trọng, khai chi tán diệp mới là điểm then chốt.
Bốn người chúng ta đồng thanh: "Hả?"
Ai giao nhiệm vụ cho bà ấy vậy?
“Để ai gia xem, ai trong số các ngươi sẵn lòng gánh vác trọng trách này?"
Ánh mắt Thái hậu dò xét lần lượt, như đang chọn thú cưng vậy.
Cha ta vội vàng lấy ngọc tỷ từ trong n.g.ự.c ra, rồi nhìn quanh một vòng, ném vào lòng ta.
Ta cũng thấy ngọc tỷ nóng phỏng tay, cuống quýt ném ngọc tỷ cho Lý Mộ Khanh.
Khoảnh khắc buông tay, ta nhận ra -
Tệ rồi, đưa nhầm người rồi.
Lý Mộ Khanh nắm chặt ngọc tỷ, ta ngóng trông nhìn hắn.
Nam đức a! Nam đức!
Lý Mộ Khanh gật đầu.
Ta mới yên tâm.
"Vậy trẫm xin nhận lệnh."
Tên nhóc này đổi giọng cũng nhanh thật đấy.
Có lý do để nghi ngờ đã âm thầm tập dượt từ lâu rồi.
Ta suýt nữa cắn nát cả răng: "Lý Mộ Khanh, chàng--"
Hắn nhướng mày nhìn ta: "Ái phi làm sao vậy?"
Trước mặt Thái hậu, ta không tiện nổi giận.
Lý Mộ Khanh ôm ta vào lòng, kéo ta quỳ xuống trước mặt Thái hậu: "Tổ mẫu, nhi thần và Quân Quân sẽ cố gắng. Còn về hậu cung, khi nhi thần ngủ phải có người quen, thật khó tuân lệnh."
Thái hậu vịn tay cung nhân ngồi xuống: "Thôi được, thôi được, ngươi hơn cha ngươi là được rồi. Ai gia cũng chịu đủ rồi."
Mọi chuyện cứ thế được giải quyết.
Thái hậu bảo chúng ta ai nên đăng cơ thì đăng cơ, ai nên thành thân thì thành thân.
Còn một chuyện nữa, từ đâu đến thì cút về đó.
Bà ấy lười quan tâm chúng ta rồi.
Lý Mộ Khanh đăng cơ rồi.
Ta với danh nghĩa Thái tử phi, trực tiếp trở thành Hoàng hậu.
Thật oai phong.
Lý Mộ Khanh cưỡi ngựa, đến đón ta từ đại doanh ở ngoại ô kinh thành.
Ta đã buộc một quả tú cầu lên đỉnh cột cờ ở sân tập.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/cha-ta-dan-ta-di-tao-phan-roi/chuong-11.html.]
Nhìn từ xa, nó chỉ là một chấm đỏ nhỏ.
Lý Mộ Khanh ngồi trên lưng ngựa, giương cung b.ắ.n tên.
Một mũi tên trúng đích.
Khiến các binh sĩ reo hò tán thưởng.
Ta đạp lên bàn đạp ngựa của hắn, leo lên ngựa của hắn: "Lý Mộ Khanh, ta biết ngay mà, chàng là người cưỡi ngựa b.ắ.n cung giỏi nhất!"
Lý Mộ Khanh từ phía sau ôm chặt ta: “Quân Quân, ta đã từng nói với nàng, việc duy nhất ta có thể làm một cách tự do, nàng có biết là gì không?"
"Là yêu ta?"
"Là yêu nàng."
Gió rít bên tai.
Con đường sầm uất nhất Trường An, hôm nay đã được dọn sạch từ trước.
Hắn mặc y phục lộng lẫy, cưỡi ngựa phi nhanh.
Chưa bao giờ phóng túng như vậy.
Đây chính là dùng muôn vàn điều không thể, đổi lấy điều có thể duy nhất.
Ta đã trở thành Hoàng hậu.
Sau này cũng sẽ có muôn vàn điều không thể, nhưng ta cũng có điều có thể duy nhất của ta.
"Lý Mộ Khanh, ta cũng yêu chàng."
Tiếng cười của hắn vang vọng bên tai ta: "Hôm đó nàng quả nhiên đã nghe thấy."
Cha ta sắp trở về biên cương rồi.
Người muốn đưa Lý Tự An về cùng.
Lý Tự An hỏi người: "Vậy giang sơn thì sao?"
Cha ta nhìn lại ngài ấy: "Cứ để nó ở đây."
Hai người nhất thời không nói gì.
Cho đến khi cha ta lên tiếng lần nữa: "Ngươi muốn ta thay ngươi trấn giữ biên cương, ta đã canh giữ mười sáu năm. Ngươi không muốn nghiệm thu thành quả sao?"
Lý Tự An thở dài: "Năm đó tình thế nguy cấp, ta không nói như vậy, ngươi sẽ không chịu đi."
Cha ta gật đầu: "Ta biết, nên ta đã đi. Nhưng năm đó ngươi nói, ngươi sẽ đến biên cương tìm ta."
Lý Tự An im lặng hồi lâu: "Vậy thì xin ngươi hãy đợi ta."
Người trưởng thành nói chuyện, chỉ cần hiểu ý là đủ.
Lý Tự An xoay người rời đi.
Cha ta nắm chặt dây cương, thở dài một hơi.
Người quyết định tự mình ra đi: "Quân Quân, hai con hãy sống cho thật tốt. Nếu hắn đối xử không tốt với con, hãy gửi thư cho ta, năm mươi vạn đại quân ở biên cương đều là hậu thuẫn của con."
Lý Mộ Khanh khựng lại, hắn thấp giọng đảm bảo: "Trẫm sẽ tiếp tục tu dưỡng nam đức."
Nam đức a!
Cha ta quay đầu ngựa lại, nhìn về phía cung điện, khóe môi hơi cong lên: "Đây có lẽ là lần cuối cùng ta nhìn thấy kinh thành. Giá!"
Vì quá đau lòng, nên người phi ngựa rất nhanh.
Đến nỗi khi Lý Tự An dọn đồ xong, người đã đi được ba dặm rồi.
Lý Tự An im lặng.
"Không phải chứ, ta không cần mang theo hành lý sao?"
Ta và Lý Mộ Khanh nhìn nhau kinh ngạc, ngơ ngác quay đầu lại.
Nước mắt còn chưa lau khô.
Lý Tự An để chiếc xe ngựa chất đầy hành lý từ từ đi phía sau.
Tự mình cưỡi ngựa đuổi theo trước.
Ta và Lý Mộ Khanh mỉm cười quay trở về.
Nắm c.h.ặ.t t.a.y nhau.
Phần đời còn lại là của nhau.
【Hết】