Cha Mẹ Nuôi Là Ánh Sáng Của Cuộc Đời Tôi - Chương 8

Cập nhật lúc: 2025-03-05 17:58:05
Lượt xem: 5,132

Chỉ có thể cố hết sức học, ít nhất là giữ vững thành tích trung bình-kém.

Ngày tháng cứ thế trôi qua, đến năm lớp mười hai.

Chưa bao lâu sau khi nhập học, gia đình Cổn Cổn xảy ra chuyện.

Chú Chu bị bắt giam, nói là phải tiếp nhận điều tra.

Dì Lưu cũng bị buộc phải nghỉ việc.

Chỉ trong vài ngày, tóc dì Lưu đã bạc đi nhiều.

Tôi không thể hiểu nổi.

Chú Chu và dì Lưu đều là người tốt, tại sao lại thành ra như vậy?

Mẹ nuôi bảo tôi:

“Thế giới của người lớn không có đúng sai tuyệt đối.”

“Đôi khi, chỉ cần đứng nhầm phe cũng có thể là tai họa.”

Thực ra, những năm qua, cha mẹ nuôi không tiếp xúc quá nhiều với chú Chu.

Mẹ nuôi từng nói:

“Tình bạn của người quân tử phải nhạt như nước.”

Chú Chu và dì Lưu đã giúp đỡ chúng tôi rất nhiều, nhưng mẹ nuôi chưa từng tận dụng mối quan hệ này để trục lợi.

Giờ đây, khi chú Chu gặp nạn, người ta đều xa lánh, tránh né.

Thế nhưng, mẹ nuôi lại cầm toàn bộ số tiền tiết kiệm của gia đình, tìm đến dì Lưu.

Không ai biết hai người họ đã nói gì trong căn phòng đóng kín.

Khi cánh cửa mở ra, mắt dì Lưu đã đỏ hoe.

Bà trả lại thẻ ngân hàng cho mẹ tôi, khẽ nói:

“Đừng trách tôi nói thẳng, số tiền này bây giờ chẳng đáng là bao, tốt nhất chị cứ giữ lại.”

“Nếu sau này tôi và lão Chu có chuyện gì, mong chị hãy giúp tôi chăm sóc Cổn Cổn.”

Mẹ nuôi nghiêm túc hứa hẹn:

“Chị yên tâm, tôi nhất định coi nó như con ruột.”

Bề ngoài, Cổn Cổn trông vẫn như trước.

Nhưng tôi biết, cậu ấy đang rất tệ.

Điểm số trong kỳ thi tháng rơi khỏi top 3 toàn khối.

Tôi lo sốt vó.

Tôi kéo cậu ấy cùng ăn cơm, cùng học, cùng đi học, cùng tan học, cuối tuần hay ngày nghỉ cũng bám riết lấy cậu ấy.

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

Hôm ấy, hiếm khi được nghỉ nửa ngày, tôi lôi kéo Cổn Cổn ra bờ sông dạo chơi.

Trời thay đổi đột ngột, gió thổi rất mạnh, ven sông gần như không có ai.

Bị gió thổi đến mơ hồ đầu óc, tôi định kéo cậu ấy về.

Không ngờ lại thấy một ông lão ngã xuống sông ngay phía trước.

Ông ta vùng vẫy vài cái, nhưng rất nhanh đã chìm dần xuống nước.

Lúc đó, tôi chẳng kịp suy nghĩ gì, chỉ biết đá giày ra rồi nhảy xuống.

Nhà tôi ở quê có ao nước, tôi đã biết bơi từ năm ba tuổi.

Sau này lên thành phố, thấy tôi thích bơi, mẹ nuôi còn đăng ký lớp học bơi chuyên nghiệp cho tôi.

Nhưng cứu người thì tôi chưa từng có kinh nghiệm.

Lúc đối mặt với sống chết, ông lão siết chặt cổ tôi, khiến tôi sặc nước không ngừng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/cha-me-nuoi-la-anh-sang-cua-cuoc-doi-toi/chuong-8.html.]

May mắn là Cổn Cổn tìm được một cây tre dài, kéo cả hai chúng tôi lên bờ.

Vừa lên tới nơi, cậu ấy đã mắng tôi xối xả:

“Cậu điên rồi à? Thích làm anh hùng lắm sao? Nếu tôi không tìm được cây tre thì cả hai đã c.h.ế.t đuối rồi!”

Cậu ấy thực sự rất tức giận.

Tôi ôm lấy hai tay, run lẩy bẩy:

“Cổn Cổn, tôi lạnh quá…”

Mắt cậu ấy đỏ hoe, vội cởi áo khoác, quấn chặt lấy tôi, giọng đầy lo lắng:

“Mẫn Mẫn, sau này đừng hành động liều lĩnh như vậy nữa, được không?”

Xe cứu thương tới, đưa tôi và ông lão vào bệnh viện.

Thực ra tôi không sao cả, nhưng Cổn Cổn nhất quyết bắt bác sĩ kiểm tra cho tôi một lượt.

Không lâu sau, mẹ và dì Lưu đều chạy tới.

Hai người hoảng sợ đến tái mặt, không ngừng trách mắng tôi vì quá liều lĩnh.

Đang nói chuyện, cửa phòng bệnh bất ngờ có tiếng gõ.

Một người đàn ông khoảng sáu mươi tuổi, trông có vẻ quen mặt, nhẹ giọng hỏi:

“Xin hỏi, đây có phải là phòng bệnh của Vương Mẫn Mẫn không?”

Dì Lưu quay lại, vừa nhìn thấy người đàn ông thì khẽ giật mình, lập tức cung kính chào hỏi:

“Chào Quý bí thư.”

“Sao lại là cô?” Quý bí thư cũng rất bất ngờ, nheo mắt lại hỏi:

“Cô quen biết với Vương Mẫn Mẫn à?”

Trong khoảnh khắc ấy, tôi chợt nhớ ra người đàn ông này là ai.

Vài ngày trước, khi xem tin tức, tôi đã thấy ông ta.

Lúc đó, Cổn Cổn còn trầm giọng nói:

“Hy vọng ông ta là một quan chức chính trực, có thể trả lại công bằng cho cha tôi.”

Bí thư… chắc hẳn là một chức vụ rất lớn.

Dì Lưu gật đầu:

“Là một hậu bối mà tôi quen biết.”

Tôi liếc nhìn mẹ nuôi, bà khẽ gật đầu ra hiệu.

Vì vậy, tôi nũng nịu lên tiếng:

“Mẹ nuôi, con chỉ là một hậu bối thôi sao? Chẳng lẽ con không phải là con gái yêu của mẹ sao?”

Dì Lưu sững người, nhưng ngay sau đó, bà đã hiểu ý, nhẹ nhàng xoa đầu tôi:

“Đúng là con bé ngốc nghếch.”

Quý bí thư đến là để cảm ơn tôi.

Tôi lắc đầu:

“Thật ra không phải chỉ mình cháu cứu đâu. Nếu không có anh Cổn Cổn, cháu và bác ấy đã c.h.ế.t đuối rồi. May mà anh ấy đưa cây tre ra kịp thời.”

“Chỉ là anh ấy không biết bơi, nếu không chắc chắn anh ấy đã nhảy xuống nước rồi.”

Quý bí thư nhìn Cổn Cổn, giọng chắc chắn:

“Tiểu Lưu, cô dạy con trai thật tốt.”

Dì Lưu chỉ cười nhạt:

“Bí thư quá lời rồi.”

Loading...