Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Cây Hòe Già Quỷ Dị - Chương 5

Cập nhật lúc: 2024-10-23 15:09:53
Lượt xem: 599

Buổi sáng tôi vừa rời giường liền bắt gặp mẹ đang ngồi trong sân chải đầu. Thấy tôi bước ra, cơ thể của mẹ nặng nề, khó khăn đứng dậy: “Bé Ninh dậy rồi hả con? Sao không ngủ thêm đi?”

 

Tôi đi tới đỡ bà ngồi xuống, cầm lược chải đầu giúp mẹ.

 

Chắc bà cũng đoán ra dáng vẻ hiện giờ của mình không tốt nhưng vì không muốn khiến tôi lo lắng nên chỉ lặng lẽ giấu chiếc gương nhỏ vào ngực. Mái tóc dài chạm đất trước kia đen nhánh xinh đẹp của mẹ tôi chẳng biết từ khi nào đã bỗng trở nên xơ xác, không khác gì so với cỏ dại. Bà gầy đến da bọc xương, chỉ có chiếc bụng tròn vo là lồi ra thật to, lớn đến đáng sợ.

 

Tôi nhớ rõ ràng người thím ở cách vách mãi đến ngày sinh, bụng còn chưa to bằng một nữa của mẹ tôi…

 

Chải tóc xong, tôi dìu mẹ vào phòng thay quần áo.

 

Bà nhìn tôi, do dự đôi chút rồi mới bắt đầu cởi nút áo. Khi quần áo được cởi ra, cái bụng to lớn của bà càng nổi bật, phía trên nổi đầy đường vân tựa như những cành khô chia cành rẽ nhánh của cổ thụ. Những đường vân từ rốn bò dọc ra ngoài giống y như được mọc ra từ bụng bà.

 

Bắt gặp ánh mắt hoảng sợ của tôi, mẹ loạt xoạt mặc lại quần áo tử tế, như cũ sờ sờ đầu tôi: “Đừng sợ, đây là vân thai thôi con. Ai có bầu cũng vậy.”

 

Tôi áp chế nỗi sợ hãi nơi đáy lòng, khẽ gật đầu.

 

Do dự mãi, đến ban đêm lúc đi ngủ, tôi rốt cuộc vẫn kể việc này với bà nội.

 

Bà nội nghe xong cũng nghiêm sắc mặt, nhíu chặt lông mày, qua hôm sau liền đi tìm tới nhà ông chú hai.

 

Ông chú hai nói không quản chuyện nhà tôi nên cũng không tới nhà, chỉ cho bà một lá bùa vàng để đốt thành tro cho mẹ tôi uống.

 

Đêm đó sau khi cơm nước xong xuôi, bà nội bưng nước bùa đến cho mẹ, nói là tìm được thuốc dưỡng thai giúp bà.

 

Mẹ tôi không hoài nghi, cứ thế uống cạn hết. Chỉ là sau khi bà nuốt xuống thì liền nhíu mày, trong người bắt đầu cảm thấy không thoải mái. Trời chưa tối đã về phòng nghỉ ngơi.

 

10.

 

Đến nửa đêm, từ phòng mẹ tôi truyền ra tiếng hét cào cấu tâm can, bà nội vội vàng bật dậy khoác quần áo, tôi cũng đi theo qua.

 

Chỉ thấy sắc mặt mẹ xám như tro tàn, trên khuôn mặt khô gầy lộ ra đôi mắt đặc biệt lớn, vừa nhìn liền khiến người khác phải sợ hãi. Trên người mẹ chỉ mặc áo lót và quần đùi, vết m.á.u đỏ tươi thuận theo chân trượt xuống.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/cay-hoe-gia-quy-di/chuong-5.html.]

 

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD

Bà nội kinh hoàng hít sâu một hơi, đẩy tôi ra ngoài rồi đóng cửa lại. Bà cũng không kịp đưa mẹ đến bệnh viện, chỉ vội kêu tôi đi gọi bà mụ đỡ đẻ ở trong thôn.

 

Ba tôi ngay trong đêm bị kêu về, nghe là mẹ tôi sắp sinh liền gấp đến nhảy dựng khắp nơi. Lúc thì bái lạy chỗ này, lúc lại van cầu chỗ kia, trong miệng lầm bần nhất định phải sinh con trai.

 

Tôi lại không nghĩ nhiều như vậy, đời xưa thường nói "Bảy sống, tám không sống". Mẹ tôi vừa khéo chỉ mới mang bầu được tám tháng, sinh ra cũng không nhất định sẽ sống sót nổi. Hơn nữa, nhìn bộ dáng của mẹ như thế, tôi cũng theo bản năng không ưa thích đứa em trai này, chỉ hy vọng mẹ có thể bình an là tốt rồi...

 

Sinh một cái là kéo dài suốt cả đêm, mãi đến mặt trời mọc, trong phòng mới truyền ra tiếng nói mệt mỏi của bà mụ, thoáng chốc lại chuyển thành hoảng sợ: "Sinh rồi! Sinh rồi... Đứa này sao lại..."

 

Ba tôi vội vàng đẩy cửa bước vào, tôi cũng đi vào theo. Chỉ thấy bà mụ ôm trên tay một đứa trẻ da bọc xương, làn da khô cằn như vỏ cây, khắp người bò đầy đường vân như trên bụng mẹ đều là từ rốn trải dọc ra ngoài.

 

Đôi mắt nó đóng chặt, miệng lại mở rộng cười khanh khách.

 

Đây mà là trẻ sơ sinh sao, rõ ràng là quái vật mà!

 

Bà nội chộp lấy em trai, vớ cái khăn mặt bên cạnh liền che miệng mũi của nó lại: "Tai họa mà! Đứa này giữ không được!"

 

Ba tôi mặt xám như tro tàn, chỉ biết ngu ngơ đứng xem mà nét mặt tràn đầy vẻ không tin nổi.

 

Đột nhiên, bà đỡ la to: "Không xong rồi, sản phụ bị ra nhiều m.áu quá!"

 

Ba tôi lúc này mới tỉnh táo, vội tiến lên ôm lấy mẹ tôi đang nằm trong vũng m.á.u đưa đến bệnh viện trên thị trấn.

 

Tôi cũng đi theo, chờ xác nhận mẹ không ch.ết mới chịu yên tâm về nhà.

 

Thế nhưng tôi vừa vào cửa liền trông thấy bà nội đã úp người dưới thềm mái hiên không nhúc nhích. Em gái ngồi xổm cạnh bên, sắc mặt ngơ ngẩn, cạnh đó còn có một đứa trẻ sơ sinh đang ngủ say.

 

Tôi vội chạy tới, xoay bà nội lại. Chỉ thấy sắc mặt bà xanh đen, cơ thể căng cứng, hiển nhiên là đã bị ch.ết ng.ạt khá lâu rồi.

 

Trên chân bà phủ chiếc khăn mặt lúc nãy tiện tay cầm kia, hẳn là đã bị trượt chân dưới thềm hiên này. Bà nội vốn vẫn luôn đi đứng không tốt lắm, hẳn là không đứng dậy được nên mới bị ch.ết ng.ạt ở nơi này.

 

Loading...