Cây Hòe Già Quỷ Dị - Chương 4
Cập nhật lúc: 2024-10-23 15:09:27
Lượt xem: 653
Tối hôm đó thật sự quá khát nước, tôi bèn đi xuống bếp uống nước nhưng lại đụng độ em gái ở trong sân. Tôi tưởng con bé lại phát bệnh, muốn kêu nó đi ngủ sớm nhưng con bé vẫn không để ý đến tôi, chỉ lo nhón mũi chân đi đường thẳng ra mở cửa cổng.
Tôi sợ con bé đêm hôm khuya khoắt chạy lung tung không an toàn bèn bám theo, lại phát hiện nó ngơ ngác ngồi trên gốc hòe già còn sót lại, thỉnh thoảng bật khóc.
Đốn cây là sẽ có nước chảy ra nên xung quanh gốc cây tản mát một vòng vệt nước, giờ phút này bỗng tựa như là từ nước mắt của con bé chảy ra.
Tôi bất giác nhớ tới ông nội từng nói người bị vật ám thân sẽ không để gót chân xuống đất được.
Tôi giống như bị dội một chậu nước lạnh vào người lạnh lẽo toàn thân, cũng không để ý tới việc uống nước nữa mà chỉ vội chạy ùa về phòng, thấy bóng lưng bà nội còn đang ngủ say trên giường liền nhanh chóng lay bà dậy: “Bà nội, em gái khóc ở ngoài cây hòe già kìa.”
Lúc đầu, bà nội còn đang ngủ mơ mơ hồ hồ nhưng vừa nghe tôi nói vậy liền tỉnh táo, vội vàng rời khỏi giường, ngay đến áo khoác cũng chưa phũ lên đã chạy đi kéo em gái về.
07.
Kể từ khi đốn cây bán lấy tiền xong, cha tôi liền ở trên thành phố làm ăn buôn bán.
Lần này mẹ lại mang thai nên ông mới đưa bà về, định cho ở dưới quê an dưỡng.
Mẹ tôi bước tới sờ đầu tôi, sau đó ngồi xổm xuống, nắm lấy tay em gái, dịu dàng hỏi: “Bé Tĩnh à, mẹ sinh thêm em trai cho con có được không?”
Thời gian gần đây, em gái luôn có dáng vẻ chậm chạp đần độn, người khác có nói chuyện với em thì em cũng không để ý, giống như là không nghe được gì vậy. Tôi còn tưởng con bé sẽ không trả lời, nào ngờ nó đẩy mẹ ra, trợn tròn mắt, điên cuồng la hét: “Con không cần em trai!!! Sinh ra là con gi.ế.t đó!!!”
Bà nội liền vội tiến lên vây con bé vào ngực, ôm về phòng.
Mẹ ngồi sụp xuống đất, trong mắt lóe lên vẻ hoảng sợ, sắc mặt tái nhợt, hiển nhiên là đã bị hù cho hết hồn.
Bởi vì mẹ tôi mang thai còn nghe nói có thể là con trai nên ba tôi cực kỳ vui mừng. Ông còn nghĩ rằng bởi vì mình đã chặt cây nên vận may mới tới bèn định chặt nốt hai cái cây khác.
Trong mắt ông lóe lên vẻ điên cuồng, nói gần đây vừa tìm được một phương pháp mới, nếu như bán lấy tiền đầu tư thì chắc chắn sẽ kiếm được lời. Ông còn kéo tôi nói: “Chờ ba kiếm được tiền sẽ đưa con với em gái vào thành phố đi học.”
Bà nội tôi tự biết không ngăn được con trai mình, chỉ đành rưng rưng nhìn ông. “Mày còn định hại c.h.ế.t cả bọn tao nữa sao!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/cay-hoe-gia-quy-di/chuong-4.html.]
Nghe tin ba tôi lại nảy sinh ý định chặt cây, ông chú hai tới nhà rồi vào phòng nói chuyện với ba tôi thật lâu. Lúc đi ra, ông tức đến đỏ phừng cả mặt, đập cổng ầm ầm vang, tuyên bố thẳng là từ nay sẽ không quản đến chuyện của nhà tôi nữa.
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
Rút kinh nghiệm từ lần đốn cây trước, ngay hôm sau ba tôi liền tìm đến nhà của người mù Lý, dễ dàng đốn ngã hai cái cây còn lại.
Ba tôi tươi cười đắc ý, phảng phất như đã nhìn thấy hàng đống bó tiền lớn bay vào túi mình. Không lưu lại ở nhà lâu thêm, ông cầm tiền bán được cây liền vội vàng trở về thành phố.
08.
Đều nói mỗi lần mang thai là khờ người ba năm nhưng mẹ tôi chính là khờ đến mức ngốc nghếch, bởi vì có đôi khi ngay đến đi vệ sinh phải cởi quần bà cũng quên mất.
Tối hôm đó lúc tôi đi tới nhà vệ sinh, vừa đẩy cửa ra liền phát hiện bên trong có bóng người đang đứng, suýt chút thì đã hù tôi hét thật to. Tôi luống cuống tay chân mở đèn lên, thấy đó rốt cuộc là mẹ. Linh hồn còn đang trôi lơ lửng mới chầm chậm thả xuống.
Mẹ tôi cứ đứng ngơ ngơ ngẩn ngẩn ở đấy ướt đẫm cả quần, trên người nồng nặc mùi khai nước tiểu. Bà thế mà đã đái ra quần…
Ngay đến đi vệ sinh tôi cũng không cần, chỉ lo nhanh chóng đỡ bà ra ngoài, gọi bà nội. “Bà nội ơi, mau tới đây. Mẹ con tè dầm rồi!”
Bà nội kêu tôi đi nấu nước còn bà thì dẫn mẹ về phòng. Hiện giờ mẹ tôi đang mang thai nên không thể để bà bị cảm lạnh.
Tôi và bà nội hì hục mãi mới vệ sinh cho mẹ được sạch sẽ, đổi quần áo, vừa thở phào liền quay đầu thấy em gái đứng bên cửa sổ. Miệng con bé nở nụ cười âm trầm, nhìn chằm chằm vào mẹ đang nằm trên giường.
Nói đúng hơn là nhìn chằm chằm vào bụng của mẹ…
Trong lòng tôi hốt hoảng không chịu nổi bèn vội đóng cửa sổ lại.
09.
Mẹ tôi vốn sống sĩ diện, cứ ngỡ sẽ vì chuyện này mà thẹn thùng, nào ngờ bà hoàn toàn không nhớ có chuyện gì xảy ra, qua hôm sau vẫn sinh hoạt như thường ngày.
Theo tháng tăng dần, sức khỏe của mẹ tôi cũng ngày càng kém, vừa mới đầu còn có thể nhìn thấy sắc mặt hồng nhuận nhưng nay đã gần như biệt tăm biệt tích.