CẦU HOÀNG - 8
Cập nhật lúc: 2024-10-31 11:26:57
Lượt xem: 3,647
Hôm sau, Bùi Thanh Viễn nhân danh đại thần phò tá, phối hợp với Trưởng Công chúa bình định cuộc nổi loạn, ổn định triều chính. Tại buổi thiết triều, Trưởng Công chúa đã công bố di chiếu của tiên hoàng, truyền ngôi cho thái tử - người con duy nhất của tiên đế. Sau bảy ngày cử hành quốc tang, triều đình lập tức tổ chức đại lễ đăng cơ.
Vậy là từ nay, tiểu thái tử chính thức trở thành hoàng đế. Ta cũng được dọn đến ở tạm tại Đông Cung cùng tiểu hoàng đế.
Ngày hôm sau, lúc ta đang bận rộn thì Trưởng Công chúa bất ngờ đến thăm, bảo muốn ôn lại chuyện cũ. Ta tự hỏi chẳng rõ ta và nàng có giao tình gì để mà ôn lại.
"Ta giao thái tử lại cho ngươi và Bùi Thanh Viễn, trong lòng rất yên tâm. Đợi khi thái tử lên ngôi ổn định, ta sẽ quay về đất phong. Lần này ra ngoài đã quá lâu, người nhà cũng lo lắng," nàng nói, giọng điệu nhẹ nhàng như thể trút đi lớp mặt nạ cứng rắn.
"Nhưng liệu công tử nhà họ Lục có lo lắng không?" Ta đánh bạo thử đoán.
Công chúa nhìn ta chăm chú, rồi bật cười: "Là Bùi Thanh Viễn nói cho ngươi biết sao?"
Ta mỉm cười lắc đầu: "Trên người công chúa mặc loại gấm Tống tốt nhất, mà gấm Tống của phủ Tô Châu là loại quý giá nhất. Đôi hoa tai ngọc đỏ công chúa đeo cũng được làm từ tay của nghệ nhân nổi danh tại Tô Châu. Mà Tô Châu, chỉ có Lục gia là nơi sản sinh ra bậc thầy chế tác ngọc như vậy, và nhà mẹ đẻ của Bùi Thanh Viễn lại chính là Lục gia. Trong Lục gia hiện giờ, chỉ có nhị công tử Lục Quyết là người có độ tuổi tương xứng với công chúa."
Ánh mắt công chúa lóe lên sự tán thưởng, nàng nở nụ cười đầy thú vị: "Ngươi thông minh hơn ta nghĩ. Ngươi đã nhận ra tất cả điều này từ khi nào?"
"Ta đã viết thư cho biểu ca ở Thanh Châu," ta đáp ngắn gọn.
Từ lần trước khi bị công chúa cố ý gây chuyện, ta đã có tám phần chắc chắn rằng đây là một kế sách.
Bùi Thanh Viễn và Trưởng Công chúa cố tình dựng lên màn kịch để khiến mọi người tin rằng hoàng đế lâm trọng bệnh, còn công chúa nhân cơ hội này muốn cướp ngôi. Bùi Thanh Viễn thì hợp lực với quần thần nhằm chống lại công chúa.
Bằng không, vì sao lá thư ta gửi cho thuộc hạ của Bùi Thanh Viễn lại rơi vào tay công chúa?
Màn kịch này chẳng qua là để đối phó với những phiên vương đang mưu đồ bất chính mà thôi. Trong số đó, mạnh nhất chính là Đoan vương ở Tây Nam.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/cau-hoang/8.html.]
"Vậy ngươi không lo có một ngày hắn thật sự thất bại, cả bàn cờ đều thua trắng hay sao?" Công chúa khẽ chống cằm, mỉm cười dò xét.
"Nếu ngày đó đến, thì ta đương nhiên sẽ lo liệu hậu sự cho chàn ấy." Ta chỉ e rằng toàn bộ văn võ bá quan cũng chẳng thể đấu lại cái đầu đầy mưu mẹo của Bùi Thanh Viễn.
"Bùi phu nhân quả là một người tình thâm ý trọng, bổn vương quả thật vô cùng cảm kích." Từ trong bóng tối, Bùi Thanh Viễn bước ra, nhìn ta bằng ánh mắt tràn đầy sự yêu thương.
Ta liếc nhìn chàng, chẳng nói lời nào.
Công chúa khẽ bật cười, trước khi rời đi còn ném lại một câu: "Ta rất thích tính tình của ngươi. Nếu có ngày ngươi đá Bùi Thanh Viễn ra khỏi cửa, cứ việc đến phủ của ta."
Bùi Thanh Viễn nhíu mày, bắt đầu xua tay tiễn khách: "Triều chính bận rộn, công chúa vẫn nên mau trở về thôi."
"Chàng giận rồi sao?" Ta hờ hững nhìn bộ dạng làm ra vẻ ngoan ngoãn, đáng yêu của chàng – chẳng còn dáng dấp gì của vị tài tử phong lưu nổi danh kinh thành cả.
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Mười ngày sau khi triều đình dần ổn định, cuối cùng ta cũng có thể rời cung trở về phủ.
Ngoài cửa tướng phủ nay đã được bố trí thêm nhiều vệ quân bảo hộ nghiêm ngặt. Trong phủ, khung cảnh an yên tĩnh lặng, chỉ có bóng dáng tiểu hoàng đế nhỏ nhắn đang ngồi trên tháp nhâm nhi điểm tâm. Đây là lần đầu rời hoàng cung của người, nên tất thảy mọi thứ đều trở nên mới lạ, đáng tò mò.
Độ tuổi này vốn là lúc ham chơi ham học, ta liền sai Thúy Đào đi tới kho nhỏ, tìm lấy chiếc rương đồ cưới mà ta mang đến: “Trong đó có mấy món đồ chơi ngày xưa của ta, muội mang ra cho tiểu điện hạ chơi thử.”
Nghe thế, tiểu hoàng đế thích chí reo lên: “Ta cũng đi, ta cũng muốn xem!” Bỏ bộ cung phục nặng nề, thay vào đó là bộ y phục mà ta may riêng cho người, thoạt nhìn như một tiểu công tử nhà quyền quý, tuy hiếu động nhưng phong thái vẫn toát lên vẻ tôn quý tự nhiên.
Ta tiếp tục an tĩnh với việc may vá, chẳng mấy chốc, hai người đã quay về, khệ nệ khiêng theo một chiếc rương nhỏ.
Tiểu hoàng đế má ửng hồng, ôm chặt lấy chiếc rương trong tay, rút ra một quả cầu gỗ nhỏ, vui sướng cầm lấy lắc vài lần, phát ra tiếng “lách cách.” Người ngước lên nhìn ta, vui vẻ hỏi: “Sư mẫu, con có thể chơi cái này không?”