CẢNH XUÂN TƯƠI ĐẸP TRÔI QUA - Chương 05
Cập nhật lúc: 2024-09-10 11:59:59
Lượt xem: 1,961
Hắn thủ tiết vì yêu.
Nghe thấy ta nói lời như vậy, lại không nổi trận lôi đình, không tức giận, càng không xoay người rời đi?
Ta hơi lộn xộn.
Ta cảm thấy, nhất định có chỗ nào đó đã xảy ra sai sót rồi.
Nếu là trước kia, nghe thấy hắn hỏi ta như vậy, ta nhất định sẽ vui vẻ gật đầu, sau đó nói mình đang nghiêm túc.
Nhưng hết lần này tới lần khác, lần này, ta thực sự không nghiêm túc.
Cho nên, sau khi hắn nói xong câu đó, ta chạy trối chết.
Hoàn toàn mặc kệ người này ở sau lưng sẽ có vẻ mặt như thế nào.
Lại sẽ nhìn ta như thế nào.
9
Ta muốn bắt đầu mưu tính cho chính mình.
Trước khi rời đi, lời khuyên mờ mịt cha mẹ đưa ra cho ta cũng không phải đang dọa ta.
Thân là dâu Hoàng gia, nếu hòa ly, kết quả của ta sẽ chỉ thảm hại hơn.
Lúc trước ta thích Tạ Từ Châu, không chịu thực hiện lời thề, chỉ cần hắn nhắc đến hai chữ hòa ly, ta sẽ ấm ức, sau đó tự nhìn lại mình.
Đại khái là từ một năm rưỡi trước kia.
Hắn đã từng hỏi ta.
"Ngươi có biết Trạng Nguyên bảng vàng không? Cuộc sống cũng không tệ lắm, gia thế trong sạch, rất có tài hoa, nếu không có gì ngoài ý muốn thì tương lai chắc chắn sẽ vươn thẳng tới mây xanh, sau khi ngươi và ta hòa ly, nếu ngươi có ý, bản Vương sẽ đích thân làm mai cho ngươi, để ngươi gả cho hắn."
Đương nhiên, hắn nói lời này cũng không phải thật lòng, hắn nào có thể đặc biệt suy tính cho ta chứ, nguyên nhân thúc đẩy hắn nói ra mấy câu nói như vậy, chỉ là bởi vì ta lúc đó luôn luôn làm quần áo mới cho hắn, chọc hắn phiền chán mà thôi.
Hắn khi đó, trong ánh mắt nhìn ta, có mệt mỏi, có hài hước, lại chỉ không có thương tiếc.
Bởi vì hắn biết ta nhất định sẽ hoảng hốt lo sợ, trong thời gian ngắn sẽ không đi làm phiền hắn nữa.
Đó mới là mục đích của hắn.
Cao cao tại thượng như Ninh Vương, quen việc trêu đùa người bên ngoài làm niềm vui.
Nhưng bây giờ, ta thật sự muốn trò chuyện hẳn hoi với hắn một chút.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/canh-xuan-tuoi-dep-troi-qua/chuong-05.html.]
Không thể phủ nhận, có người có tâm tư phức tạp, cho dù thuận miệng cười nói thì vẫn có thể coi là một chủ ý rất tốt.
Nhưng bây giờ, trước khi đi tìm hắn, ta có hơi do dự.
Thời gian một đêm trôi qua, hắn tất nhiên đã tỉnh táo lại.
Như vậy, nếu gặp mặt, giữa chúng ta sẽ có hai món nợ có thể tính.
Ta tự mình ra khỏi thành, là một.
Còn có một cái nữa, là đêm qua ta lại dám gan to bằng trời, muốn hắn và ta viên phòng!
10
Nhưng mà, ta suy nghĩ lí do thoái thác cả một đêm, cuối cùng cũng không thể sử dụng được.
Tạ Từ Châu đi Nam Dương tra án.
Nghe nói là rời đi trong đêm, chưa biết ngày về.
Sau khi ta biết, còn chưa kịp mất mát đã có một chuyện khác tìm tới ta.
Người ở trong cung tới, nói là bệnh cũ ở đầu của Lệ phi lại tái phát.
Lệnh cho ta tiến cung một chuyến.
Nhưng ta biết, muốn ta vào chăm sóc là giả, quở trách ta mới là thật.
Bà ấy sẽ oán trách, ghét bỏ gia thế nhà ta kém cỏi, liên lụy con của bà ấy.
Sẽ còn trách tội ta từ khi gả vào Vương phủ đến nay, đã không sinh được một đứa con nào mà cũng không thu xếp nạp thiếp, thêm động phòng cho Tạ Từ Châu.
Tóm lại, nhiều lắm.
Cho nên ta không tiến cung, ta cho người nói với nội thị truyền lời kia rằng ta bị bệnh.
Bệnh đến mức không rời khỏi giường được.
Tuy trong lòng nội thị này có nghi ngờ nhưng cũng không hỏi thêm gì đã rời đi.
Dù sao lúc trước ta cũng ngoan ngoãn nghe lời như thế, kêu ta khi nào đi, làm cái gì, ta chưa từng nói nửa chữ không, không có ai cảm thấy ta đang giả bệnh, đang lừa gạt người khác.
Ta dứt khoát nằm yên, bắt đầu mặc kệ mọi việc trong Vương phủ.
Sổ sách thành đống được đưa tới, lại bị trả lại nguyên trạng.
Ngoại trừ người bên cạnh ta, tất cả mọi người đều cho rằng ta bị bệnh thật.