CẢNH NGHI - Chương 4
Cập nhật lúc: 2024-09-11 16:43:46
Lượt xem: 3,093
09
Tôi đã nộp báo cáo khám nghiệm chấn thương và bằng chứng ngoại tình cho tòa án địa phương, khởi kiện ly hôn.
Lương Triệt chưa từng nghĩ đến chuyện ly hôn, anh ta chỉ muốn chơi đùa, trải nghiệm cảm giác mới mẻ và tận hưởng sự k í c h t h í c h.
Thấy tôi nghiêm túc, anh ta bắt đầu hoảng loạn.
Trước cửa tòa án, anh ta nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi, giọng run rẩy:
"Cảnh Nghi, chúng ta đừng ly hôn được không, em đang mang t h a i mà, ly hôn rồi thì con phải làm sao... Chúng ta về nhà, nói chuyện rõ ràng là được không?"
"Tình cảm của chúng ta tốt như vậy, từ khi kết hôn đến giờ chưa từng cãi nhau, không có gì là không giải quyết được, đúng không?"
Đúng vậy, chưa từng cãi nhau, vì mỗi lần có mâu thuẫn, tôi đều là người nhường nhịn anh vô điều kiện.
Anh quá trẻ con, không bao giờ đứng trên góc độ của người khác để suy nghĩ, tôi đã quá mệt mỏi rồi.
"Lương Triệt, buông ra, anh làm tôi đau rồi."
Tôi nhăn mặt vì đau.
Sợ hành động quá khích của mình làm tổn thương tôi, anh ta thả tay ra, đứng yên tại chỗ không dám động đậy.
Tôi đập tập tài liệu của tòa án vào mặt anh ta.
"Tôi nhắc lại lần nữa, tôi đang khởi kiện ly hôn, không phải đến đây để thương lượng với anh. Có gì muốn nói thì nói với thẩm phán đi."
Dù Lương Triệt là người có lỗi trong hôn nhân, nhưng bà Lương vẫn thuê đội ngũ luật sư giỏi nhất cho anh ta, chỉ để ngăn tôi đòi chia quá nhiều tài sản khi ra tòa.
Các luật sư ngồi phía bị đơn nhìn tôi chằm chằm, từng người từng người mặt mày nghiêm túc, như thể đang đối đầu với kẻ thù.
"Sao mà căng thẳng thế?"
Tôi không kìm được mà bật cười thành tiếng.
"Các anh yên tâm, tôi không định lấy một đồng tài sản chung nào cả. Tôi chỉ cần đứa con trong bụng thôi."
Nhóm luật sư thở phào nhẹ nhõm.
"Trước đây những chiếc xe sang, đồng hồ, trang sức Lương tiên sinh tặng, tôi sẽ trả lại tất cả. À, đúng rồi..."
Tôi ngẩng lên nhìn về phía Lương Triệt ở ghế bị đơn.
"Và căn biệt thự anh tặng tôi trước hôn nhân. Nơi mà hai người đã từng ngủ, tôi thấy ghê tởm."
Anh ta cúi đầu, vừa xấu hổ vừa giận dữ.
Tôi dành toàn quyền nuôi con, sau này khi con sinh ra, lớn lên, nó được nuôi dưỡng và giáo dục như thế nào... sẽ không liên quan gì đến gia đình họ Lương.
Điều kiện này nghe có vẻ rất hợp lý.
Hai bên không tranh cãi nhiều, lập tức đạt được thỏa thuận và ký hợp đồng.
Lương Triệt là kẻ phóng đãng, anh ta sẽ không chỉ có duy nhất một đứa con này.
Nhưng đứa trẻ chỉ có một người bố.
Tôi chưa bao giờ nhận được sự tôn trọng khi ở nhà họ Lương. Nếu con tôi ở lại trong gia đình như vậy, trong quá trình lớn lên, nhất định nó sẽ phải chịu đủ mọi ấm ức.
Ngược lại, nếu ở bên tôi, tôi sẽ dành cho nó tất cả tình yêu thương.
Đó chỉ đơn giản là bản năng của một người mẹ.
10
Ngày trước khi ly hôn tình cờ là sinh nhật của Lương Triệt.
Những người bạn rượu thịt của anh ta đã tổ chức một bữa tiệc vô cùng xa hoa, gọi là "Bữa tiệc trở lại độc thân".
Tiệc được tổ chức tại khách sạn Trung Hoàn.
Nhân viên phục vụ dẫn tôi vào sảnh chính, vừa bước vào cửa, cơn buồn nôn vì mang t h a i của tôi bùng lên dữ dội bởi mùi rượu nồng nặc.
Rượu champagne xếp thành tháp, không khí ngập tràn sự xa hoa sa đọa, những cô gái trẻ tụ tập thành nhóm, khắp đại sảnh tràn ngập cảnh tượng xiêm áo lộng lẫy, đông nghẹt người.
Mọi người cùng nâng ly hô vang: "Nhiệt liệt chúc mừng anh Lương sắp trở lại làm người độc thân vui tính!"
Tôi cười khinh bỉ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/canh-nghi/chuong-4.html.]
Nghe cứ như thể anh ta đã chịu đựng bao nhiêu ấm ức, cuối cùng cũng nhận được trái ngọt vậy.
Lương Triệt là nhân vật chính của hôm nay, được mọi người vây quanh tán tụng, lúc này anh ta đã ngà ngà say.
Xin chào mọi người ~ đọc xong cho iem xin 1 lượt theo dõi nhé hihi
Thấy tôi đến, anh ta ngả người ra ghế sofa, ngẩng cằm chỉ về phía tôi:
"Sao em lại đến đây? Có phải em hối hận vì hôm ly hôn không đòi nhiều tài sản hơn, giờ đổi ý rồi đúng không?"
Thấy tôi không đáp, anh ta bắt đầu nói tiếp: "Cũng phải thôi, ba năm qua em sống ở nhà họ Lương quen thói xa xỉ rồi, giờ mà giờ sống tiết kiệm chắc không quen đâu."
Không chỉ có anh ta.
Tất cả mọi người ở đây đều nghĩ như vậy.
Tôi vẫn im lặng đứng tại chỗ.
Thời gian lặng lẽ trôi, tôi không nói, anh ta không lên tiếng, mọi người xung quanh đều cảm nhận được bầu không khí kỳ lạ này, nên cũng im bặt.
Một lúc sau, Lương Triệt là người đầu tiên phá vỡ sự im lặng.
Anh ta lấy một chiếc thẻ đen từ trong túi ra, ánh mắt lộ rõ sự hung hãn.
"Ở đây có năm mươi triệu."
"Phịch", chiếc thẻ bị ném xuống chân tôi, anh ta vắt chân lên, thái độ vô cùng khinh miệt.
"Mật khẩu là ngày sinh của em, cầm lấy đi, nha?"
Trước mắt tôi thoáng hiện lên cảnh lần đầu gặp anh ta vào năm năm trước.
Khi đó tôi đang du học ở nước ngoài, có một thời gian tôi bị gia đình cắt đứt nguồn tài chính, phải vay mượn để sống.
Lãi suất ngày càng tăng, tôi không còn khả năng trả nợ.
Trong lúc tuyệt vọng nhất, chủ nợ đổ r ư ợ u lên đầu tôi giữa tiếng cười chế giễu của đám đông xung quanh.
Tên đó quạt tiền bằng tay: "Năm ngàn tệ, quỳ xuống l.i.ế.m sạch chỗ rượu vừa đổ ra sàn, tao sẽ cho mày vay."
Lòng tự tôn là vô giá, nhưng cũng không đáng một xu.
Tôi định làm theo…
Khi đầu gối tôi vừa chạm đất, Lương Triệt lao đến, đập một chai r ư ợ u lên đầu tên kia, rồi anh ta cởi áo khoác khoác lên người tôi, khàn giọng gầm lên:
"B ắ t n ạ t phụ nữ thì có gì đáng tự hào chứ? C ú t hết đi."
Vụ ẩu đả đó, anh ta đã bồi thường cho đối phương mười ngàn tiền viện phí, sau đó chỉ hờ hững cười: "Chỉ cần em không sao là được rồi, số tiền đó coi như anh bố thí cho kẻ ăn mày."
Vậy mà giờ đây, người khinh miệt bảo tôi cầm tiền và biến đi, cũng chính là anh ta.
Anh ta là người cứu rỗi tôi, cũng là người hủy diệt tôi.
Suy nghĩ của tôi quay trở lại hiện tại.
Một tên đàn em nịnh nọt nói:
"Anh Lương, chị dâu đang mang bầu, cúi xuống nhặt thẻ có vẻ không tiện."
"Lo việc của mày đi?"
Lương Triệt liếc nhìn hắn, ngửa đầu uống r ư ợ u, giọng nói đầy bực bội.
"Anh chỉ cho con tiền mà thôi."
"Dạ dạ, em nhiều lời, em nhiều lời..."
Màn kịch của họ diễn xong, cuối cùng đến lượt tôi lên tiếng.
"Tôi còn chưa nói một lời nào, mà các người đã dựng lên cả vở một kịch rồi, trí tưởng tượng thật phong phú."
Chiếc thẻ đen nằm dưới chân, tôi bước qua nó mà không hề nao núng, đưa ra một chiếc hộp màu đen.
"Tôi chỉ đến để tặng quà thôi. Tiện thể nhắc anh, sáng mai chín giờ làm thủ tục ở cục dân chính, đừng có say quá không dậy nổi."
Nói xong, trong ánh mắt ngỡ ngàng và ngơ ngác đến bật ngửa của mọi người, tôi quay lưng, nhẹ nhàng rời đi.
Chỉ vài giây sau, phía sau tôi vang lên tiếng ly thủy tinh vỡ nát, âm thanh của những mảnh vỡ rơi xuống đất loảng xoảng, như tiếng sấm rền vang giữa trời.