CẠM BẪY HÔN NHÂN - CHƯƠNG 7
Cập nhật lúc: 2024-11-09 01:13:51
Lượt xem: 828
7
Lần đầu tiên gặp anh ấy là ở sân trường, dưới tòa giảng đường.
Anh ngồi xổm bên cạnh bụi cây, tấm lưng rộng của anh hạ thấp xuống—tiếng mèo kêu thảm thiết phát ra từ trong lòng anh.
Tôi mới nhìn rõ, anh đang ôm một con mèo nhỏ bị thương nặng.
Tôi chạy đến, ngồi xổm xuống đối diện với anh—tôi rất thích mèo.
Anh giải thích: “Anh đến gặp giáo sư, thấy có sinh viên ném túi rác bên vệ đường, khi anh đến gần thì nghe tiếng mèo kêu, mở túi ra thì phát hiện nó bị hành hạ đến mức này…”
Tôi giận run người, nước mắt lăn dài: “Thật quá đáng! Những kẻ như vậy thật đáng chết!”
Phó Khải Thành luống cuống, lấy từ túi áo ra một gói khăn giấy: “Đừng khóc, trước tiên hãy đưa mèo đi viện.”
Và thế là, chúng tôi đã cứu sống con mèo đó, còn đặt tên cho nó là Phúc Đa.
Trên đường từ bệnh viện về trường, tôi nói: “À đúng rồi, chi phí chữa trị, tôi sẽ chuyển cho anh một nửa nhé.”
Anh lắc đầu: “Dù em không đến, anh cũng sẽ cứu nó.”
“Vậy thay mặt Phúc Đa cảm ơn anh.”
“Nếu thật sự muốn cảm ơn, ngày mai đi ăn trưa với anh nhé.” Anh ngừng lại, rồi quay đầu, “Ban đầu anh muốn mời em ăn tối, nhưng lại sợ em không tiện.”
Tôi hơi ngượng, nhưng vẫn gật đầu: “Được thôi, để tôi mời anh.”
“Không ngờ một đàn anh già như anh lại có thể được tiểu học muội mời một bữa lớn.” Anh mỉm cười ấm áp, đùa giỡn với tôi.
Nụ cười của anh làm tôi cũng vui lây, bao nhiêu u ám bỗng tan biến.
Ngày hôm sau, tôi dự định sẽ đến cuộc hẹn, nhưng lại bị giáo sư mời ăn trưa nên đành nhắn tin xin lỗi Phó Khải Thành vì lỗi hẹn.
Không ngờ anh trả lời: “Trùng hợp quá, hôm nay giáo sư cũng mời anh ăn, vừa định nói với em đây.”
Hôm ấy tôi mới biết Phó Khải Thành là nghiên cứu sinh tiến sĩ của giáo sư tôi. Trong bữa ăn, giáo sư còn cố tình gợi ý, se duyên chúng tôi. Phó Khải Thành mỉm cười lắng nghe, không làm ai khó xử.
Sau bữa ăn hôm đó, anh bắt đầu theo đuổi tôi.
Khi Phúc Đa hồi phục, chúng tôi cùng nhau nhận nuôi nó. Phó Khải Thành đối xử với nó rất tốt, thường mua đồ ăn và đồ chơi cho nó. Phúc Đa khá nghịch ngợm, nhưng anh chưa bao giờ cáu giận.
Sau này khi tôi mang thai, mẹ tôi đến ở cùng một thời gian và đã đề cập đến việc vứt bỏ Phúc Đa. Chính Phó Khải Thành đã đứng ra bênh vực tôi.
Anh nói: “Mẹ à, con và Lữ Yên phải cảm ơn Phúc Đa vì đã se duyên cho chúng con. Nó là bảo bối của Yên Yên, không thể vứt bỏ được.”
Lời của con rể có trọng lượng hơn con gái cả nghìn lần, mẹ tôi tuy không vui nhưng cũng không nhắc đến việc vứt bỏ con mèo nữa.
Đến tháng thứ năm của thai kỳ, Phúc Đa qua đời.
Hôm đó, Phó Khải Thành đang cùng tôi đi khám thai. Khi về nhà, chúng tôi nhìn thấy Phúc Đa nằm trong một thùng giấy chuyển phát, c.h.ế.t trong tình trạng rất thảm.
Mẹ tôi nói rằng, bà thấy Phúc Đa ăn vụng hộp cá nên đã dùng chổi đập vào đầu nó. Toàn thân nó xù lông, chạy quanh nhà, cuối cùng kêu thảm thiết rồi chết.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/cam-bay-hon-nhan/chuong-7.html.]
Chuyện này khiến tôi động thai, suýt mất con. Phó Khải Thành nổi giận lần đầu tiên và đuổi mẹ tôi về.
---
Sau đó, anh xin nghỉ dài hạn để ở nhà chăm sóc tôi.
Nhưng trong thời gian dưỡng thai, tâm trạng tôi rất tệ. Tóc rụng từng nắm, cơ thể phù nề, tôi tăng gần ba mươi ký, bụng cũng đầy vết rạn.
Mất ngủ vào ban đêm, tôi thường khóc. Nhắm mắt lại là hình ảnh thân thể nhỏ bé của Phúc Đa, mở mắt ra lại là bụng đầy vết rạn và đôi chân phù nề.
Phó Khải Thành thức trắng để dỗ tôi ngủ, từ tắm rửa, cắt móng tay đến thoa dầu dưỡng, mọi việc đều tự tay anh làm.
Có lúc tôi nhạy cảm quá mức, chỉ vì chuyện nhỏ mà mất kiểm soát. Anh kiệt sức cả về thể xác lẫn tinh thần vì tôi, nhưng không bao giờ nói lời nặng nề.
Tôi rất tự trách, nhưng không thể kiểm soát—hormone thai kỳ khiến tôi trở nên dễ giận dữ, và chuyện của Phúc Đa trở thành cái cớ để tôi thường xuyên nổi cáu với anh.
Cuối cùng, anh không chịu nổi, cũng sợ tôi buồn khi nhìn thấy đồ đạc của Phúc Đa nên đã dọn dẹp chúng đi hết.
Khi phát hiện ra, tôi nổi trận lôi đình, nói những lời khó nghe. Lúc đầu, anh im lặng lắng nghe, cho đến khi gục xuống khóc trong vô vọng. Anh nói: “Bảo bối, anh thương em, nhưng anh thực sự rất mệt.”
“Anh mệt đến mức chỉ muốn c.h.ế.t đi.”
Tôi ôm bụng, sững sờ tại chỗ, răng va vào nhau vì lạnh.
Anh khóe mắt đỏ, nước mắt chảy dài, gương mặt tiều tụy lộ vẻ quyết tuyệt.
Đêm đó, tôi phát hiện dưới gối của Phó Khải Thành có một lọ thuốc ngủ.
Tôi sợ hãi đến c.h.ế.t đi được, khóc suốt đêm—anh lo cho tôi đủ thứ, vậy mà tôi lại suýt chút nữa ép anh đến mức muốn tự sát!
Nhưng sáng hôm sau, anh vẫn cười dịu dàng, mang bữa sáng đến cho tôi: “Xin lỗi em nhé, bảo bối, hôm qua chắc em sợ lắm nhỉ?”
Nhìn anh, tôi thấy đôi mắt trũng sâu quầng thâm, đôi môi khô nứt nẻ, gò má gầy gò hốc hác…
Tôi ôm chầm lấy anh: “Khải Thành, là em có lỗi với anh, cưới em đúng là quyết định sai lầm lớn nhất trong đời anh!”
“Bảo bối, dù người khác nhìn em thế nào, dù em có trở thành ai đi nữa, anh sẽ vẫn yêu em mãi.”
Tôi không dám nghĩ.
Người khác nhìn tôi thế nào, tôi đã trở thành ra sao, tôi không dám nghĩ đến.
Anh đã tự tay vẽ ra bức tranh tương lai để chúng tôi cùng nhau cố gắng, nhưng chính sự ngu ngốc và lười biếng của tôi đã phá hủy nó.
Anh khuyến khích tôi bước vào xã hội, bước vào công việc, nhưng tôi đã tự tay làm hỏng.
Ngay cả con mèo chúng tôi cùng nhau nhận nuôi, cũng vì gia đình không hạnh phúc của tôi mà c.h.ế.t thảm.
Tôi không khỏi tự hỏi mình: Lữ Yên, rốt cuộc là cô còn đòi hỏi gì nữa?
Trong sâu thẳm trái tim cô , còn điều gì khiến cô không hài lòng?