Cạm Bẫy Dịu Dàng - 5
Cập nhật lúc: 2024-10-15 13:40:06
Lượt xem: 143
Bệnh A.I.D.S không có thuốc đặc trị, có lẽ anh ta cũng muốn ra đi trên quê hương của mình.
Con trai tôi đã chào đời, trắng trẻo, bụ bẫm và khỏe mạnh.
Bố chồng bồng cháu trai hôn lấy hôn để. Một đứa bé trai mà cả gia đình đều mong đợi.
Lâm Vũ sến sẩm hôn nhẹ lên trán tôi: “Vợ à, em vất vả rồi.”
Mẹ chồng đứng bên cạnh, dùng máy ảnh ghi lại khoảnh khắc ấm áp này.
Dưới sự chỉ thị của mẹ chồng, Lâm Vũ không được đi đâu trong suốt thời gian tôi ở cữ, chỉ có thể ở lại trung tâm chăm sóc tôi.
Điện thoại của anh ta reo liên tục, tôi biết đó là Cố Nhã Thiến gọi đến, nhưng Lâm Vũ dứt khoát từ chối cuộc gọi, tiếp tục chơi đùa với con trai.
“Nhóc con này giống anh quá, cái mũi, cái miệng này.”
Lâm Vũ vừa mới có con trai, nên đương nhiên cưng nựng hết mực.
“Giống anh ở chỗ nào chứ? Em lại thấy con trai còn đẹp hơn anh nữa.” Tôi ngồi dậy, ăn bữa ăn bổ dưỡng mà dì giúp việc đã nấu cho tôi.
Hồi tôi sinh đứa con gái đầu lòng, Lâm Vũ suốt ngày lêu lổng bên ngoài với những người phụ nữ khác. Ngày tôi sinh con, chẳng thấy mặt mũi anh ta đâu. Trong suốt thời gian tôi ở cữ, Lâm Vũ đến trung tâm sinh con làm ầm ĩ, thậm chí còn ra tay đánh tôi.
Người ta thường nói, nỗi đau trong tháng ở cữ của người phụ nữ sẽ theo họ đến suốt đời, mà tôi cũng không thể nào quên được.
Nhắm mắt lại, trong đầu tôi vẫn hiện lên cảnh tượng khi đó. Lâm Vũ ném thỏa thuận ly hôn trước mặt tôi, lạnh lùng bắt tôi ký.
Tháng Năm Đổi Dời
Tôi nhất quyết không ký, bởi vì một khi đã ký, tôi sẽ mất đi con gái mình. Nhà họ Lâm chắc chắn sẽ không giao con cho tôi nuôi. Tôi là một bà nội trợ toàn thời gian, sau khi ly hôn sẽ không có thu nhập trong một khoảng thời gian ngắn, lại không có đội ngũ luật sư hùng hậu, làm sao tôi có thể giành quyền nuôi con?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/cam-bay-diu-dang/5.html.]
Nhà họ Lâm không quan tâm lắm đến Nguyệt Nhi, nhưng cũng không để cô bé phải thiếu thốn. Ly hôn đồng nghĩa với việc mất quyền nuôi con, đó là lý do tôi luôn cắn răng chịu đựng mà không ly hôn.
Tôi đã sớm căm thù Lâm Vũ đến tận xương tủy. Anh ta bạc tình, thay lòng đổi dạ, ngoại tình khi tôi mang thai, còn đánh đập tôi trong thời gian ở cữ. Một người chồng như vậy, làm sao tôi còn có thể vương vấn?
Lúc đầu khi tôi vào làm việc tại tập đoàn HK, Lâm Vũ đã giả vờ theo đuổi tôi với vẻ mặt say mê. Anh ta nói anh ta thực sự yêu tôi, sẽ mãi mãi đối tốt với tôi. Nhưng thực chất, anh ta chỉ cần một người vợ có đời tư tình cảm trong sạch, mà tôi lại hoàn toàn phù hợp với tiêu chuẩn đó: chưa từng yêu ai, gia cảnh trong sạch, tính cách nhút nhát.
Với cái bản tính trời sinh phóng túng đó, nên anh ta không muốn cưới tiểu thư nhà quyền thế để rồi bị ràng buộc. Còn như tôi, sau khi kết hôn, anh ta có thể nắm tôi trong lòng bàn tay. Tôi không quyền không thế, kể cả có ly hôn, tôi cũng chẳng thể đấu lại với gia đình anh ta. Cuối cùng, tôi sẽ mất trắng tất cả.
6
Cố Nhã Thiến rốt cuộc cũng không thể nhẫn nhịn được nữa, chủ động tìm tôi để ngả bài.
Tôi vừa mới hết tháng ở cữ, thân hình vẫn còn mập mạp, ngồi cạnh Cố Nhã Thiến mảnh mai thế này, khiến tôi cảm thấy có chút tự ti.
“Tôi không muốn giấu cô nữa, tôi và Lâm Vũ đã ở bên nhau rất lâu rồi. Chính xá.c mà nói, ngày thứ hai sau khi cô giới thiệu chúng tôi, chúng tôi đã lên giường. Anh ấy nói rằng anh ấy yêu tôi, cô hãy rời xa anh ấy đi.”
Cô ta ngồi đối diện với tôi, vênh váo hung hăng, như thể cô ta mới là vợ, còn tôi là kẻ thứ ba.
“Cô thật hài hước, ra nước ngoài một chuyến mà vẫn giữ nguyên cái dáng vẻ này, cả đời này cô không thay đổi được đâu, thối nát đến tận xương tủy rồi.” Tôi nhìn cô ta, lắc đầu rồi cười nhẹ.
“Đừng tưởng sinh cho Lâm Vũ hai đứa con thì cô đã hơn người rồi. Nói thật cho cô biết, tôi đang mang thai! Nếu không phải vì đứa con trong bụng này, cô nghĩ tôi sẽ tìm đến cô sao? Lâm Vũ đã chán ngấy cô rồi. Anh ấy nói cô trên giường chẳng khác gì một cái xá.c chế.t, anh ấy không hề yêu cô. Cô còn chiếm lấy vị trí này làm gì?”
Tôi mỉm cười, ghé sát lại cô ta, nói từng chữ một: “Bởi vì — nhìn thấy cô không thể có được mà lại tức tối đến phát điên, tôi rất thoải mái đấy, ha ha.”
“Cố Nhã Thiến, mấy năm cô ở nước ngoài, chẳng học được điều gì hay, ngược lại đời sống riêng tư thì lại thối nát. Điều tra quá khứ của cô, tôi đã phải tốn không ít công sức đâu. Ba năm du học, cô thay hơn mười mấy người bạn trai, thậm chí còn bị một người da đen làm cho có bầu. Cô nói xem, nếu bố mẹ cô biết cô là loại người như thế này, họ sẽ cảm thấy thế nào nhỉ? À, phải rồi, chắc cũng không buồn lắm đâu, vì cô là con nuôi của họ mà, đâu phải con ruột.”
Biểu cảm của Cố Nhã Thiến dần trở nên giận dữ, vẻ mặt kiêu căng lúc nãy biến mất, thay vào đó là chau mày cắn môi, như thể muốn xông lên đánh tôi.
Trong mắt cô ta, tôi chỉ là một con thỏ trắng ngoan ngoãn để mặc cô ta làm thịt, nhưng giờ con thỏ này không ngoan nữa rồi, đã biết nhảy lên cắn trả cô ta một cái. Việc cô ta không phải là con ruột, cô ta tự biết, nhưng cô ta không cho phép người khác nhắc đến, bởi thân thế là nỗi đau không bao giờ nguôi của cô ta, vì mẹ ruột của cô ta là một kẻ giế.t người!