CÁCH ĐẶC BIỆT ĐỂ THEO ĐUỔI VỢ - Chương 3
Cập nhật lúc: 2024-08-22 09:45:56
Lượt xem: 277
7.
Ngay lúc tôi chuẩn bị mở miệng đuổi người thì Cầu Cầu thốt lên: “Ba có thể ngủ cùng con với mẹ được không? Mẹ nói ba bận lắm, nên không ngủ với hai mẹ con được, nhưng bây giờ ba có thời gian mà, mình ngủ cùng nhau đi.”
Tôi: “!”
Nhóc thối, con làm gì đấy?
Bán cả mẹ ruột à?
Hạ Khai gật đầu: “Được.”
Tôi: “....”
Tôi chằm chằm nhìn Hạ Khai, mắt như bốc hỏa.
Đại ca, chúng ta ở riêng cơ mà! Hôm nay mới tách ra ngày thứ hai đó đại ca.
“Cầu Cầu, sáng mai ba còn phải đi làm sớm, ở đây cách công ty xa lắm, không tiện cho ba đâu.”
Cầu Cầu nhìn tôi hai giây, rồi nói: “Con biết rồi, vậy ba về đi, sáng mai còn đi làm.”
Nói xong, nó nhảy khỏi sô pha: “Con phải đánh răng đây, con cũng muốn dậy sớm đi nhà trẻ.”
Sau đó, cậu nhóc chạy vào phòng vệ sinh.
Tôi lại nâng tay, nhìn đồng hồ.
Dường như Hạ Khai rốt cuộc cũng hiểu ý tôi, anh đứng lên bước tới cạnh tôi.
“Xin lỗi, anh không có ý muốn quấy rầy em.”
Tôi gật đầu tỏ vẻ em hiểu mà.
“Không còn sớm nữa, anh mau về đi. Đi đường cẩn thận.”
Tôi lách qua anh định vào phòng vệ sinh giúp Cầu Cầu đánh răng rửa mặt, anh lại túm lấy tay tôi lúc tôi đi qua.
“Vợ, anh sai rồi.”
Tôi: “?”
Sao cơ?
Sai à?
Sai gì cơ?
Hạ Khai thấy ánh mắt nghi ngờ của tôi, liền nói: “Em giận đòi ly hôn, nhất định là anh làm sai gì đó rồi, nên anh mới xin lỗi, đừng ly hôn với anh.”
Hạ Khai, mà lại nói ra được mấy lời íu đuối thế này á?
Anh mà lại chủ động xin hòa á?
“Anh sai ở đâu?”
Anh ngẩn người: “Không biết, nhưng nhất định là anh đã sai.”
Tôi mất kiên nhẫn, đảo trắng mắt như cá chết.
Hạ Khai trước nay chưa từng thấy tôi đảo mắt, có lẽ cũng bị giật mình.
Tôi giúp anh chỉnh lại cổ áo bị lệch, sau đó hỏi: “Anh thích em chứ?”
“Thích.”
Không do dự lấy một giây.
Nhưng tôi không tin.
Tôi đẩy anh ra ngoài cửa, mắng một câu “lừa đảo” rồi đóng sập cửa.
Đại lừa đảo.
8.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/cach-dac-biet-de-theo-duoi-vo/chuong-3.html.]
Tối thứ Sáu, lúc Hạ Khai tới đón thì tôi vừa thay lễ phục xong.
Anh cũng không giục, chỉ ngồi xuống sô pha chờ tôi trang điểm.
“Anh dặn mẹ đón Cầu Cầu rồi, vũ hội tối nay chưa biết mấy giờ mới xong.”
Tôi “ừm” một tiếng, không muốn nói chuyện.
Mấy hôm nay tôi hơn hớn chạy khắp nơi, mỗi ngày tỉnh dậy chỉ có ăn uống vui chơi, ít nhiều cũng được về làm chính tôi.
Được làm chính mình đúng là thoải mái.
Không còn phải dậy lúc năm giờ sáng để trang điểm, nấu cơm nữa.
Tôi còn thuê một bác giúp việc, chuyên nấu ăn cho tôi với Cầu Cầu.
Muốn ăn tiệc thì trực tiếp ôm Cầu Cầu ra ngoài ăn, không cần giả vờ hiền huệ, không cần giả vờ biết điều.
Cuộc sống quá là thư thái.
Buổi vũ hội chẳng có gì thú vị, đối với tôi mà nói chỉ là đi ngang sân khấu, nhảy một điệu với Hạ Khai, xong xuôi tôi muốn kiếm gì đó ăn, đói quá đi mất.
Hạ Khai nhìn tôi dùng điện thoại tìm quán ăn xung quanh, liền nói với chủ sự một tiếng rồi mang tôi rời đi.
Lúc lên xe, tôi vẫn đang tìm, xem có gì ngon không.
Hạ Khai lại mở lời: “Anh nói anh thích em, sao em lại bảo anh lừa? Sao em không tin anh thích em?”
Tôi dừng động tác: “Vì biểu hiện của anh đâu có giống như thích em. Em có mắt, em thấy đấy.”
“Em nói ví dụ được không? Anh xem anh không tốt ở đâu. Chắc chắn là anh làm sai, em nói đi anh sẽ sửa.”
“Em không miêu tả được, nhưng qua thái độ ngày thường của anh là nhìn ra, anh đối xử với em cứ nhàn nhạt, lành lạnh, xa cách. Hạ Khai, thực sự thích một người thì không như thế đâu.”
“Nhàn nhạt, lành lạnh, xa cách?” Dường như anh không tin, phải lặp lại lần nữa.
“Trong mắt em, anh là vậy sao?”
Tôi gật đầu.
Hình như anh kinh ngạc lắm, nhưng tôi không hiểu anh kinh ngạc cái gì.
Nhưng tôi đói lắm rồi, bèn tìm đại một quán lòng chát ở bên đường.
Chủ quán thấy hai chúng tôi vào thì có vẻ cấn cấn.
Có lẽ vì chúng tôi là hai người đầu tiên mặc lễ phục đến quán ổng ăn lòng ha!
Mục đích tôi chọn quán này rất đơn giản.
Hạ Khai không ăn nội tạng, tôi muốn anh chim chút cho mau.
Kết qua anh lại theo tôi vào quán, gọi một suất mì xào.
Tôi: Sao quán lòng lại có mì xào?!
9.
Sau bữa lòng đó, tôi và Hạ Khai có gần một tuần không gặp nhau.
Cuối cùng tôi cũng có chút ít cảm giác sống ly thân.
Bạn tôi thấy tôi dần dần sa sút, quyết định mang tôi đi thả lỏng.
“Hôm nay quán bar của em họ tao khai trương, hai ta qua đó ủng hộ được không? Mấy năm lấy chồng mày không dính một giọt rượu, lần nào cũng chỉ mình tao uống, chẳng vui tí nào, mình đi uống hai chén đi? Giải phóng bản tính đê, nói gì thì nói trước kia mày có tiếng là “ngàn chén không say” cơ mà, xem tửu lượng bây giờ ra sao rồi.”
Tôi hất tóc một cái: “Uống rượu thì tính cóc gì là giải phóng bản tính!”
Con bạn tôi thần thần bí bí sáp lại gần: “Vậy nhảy thì sao? Thằng em tao tổ chức một giải vua sàn nhảy, ngay trong bar, thắng thì được thưởng 100.000 tệ đấy. Nó bảo tao, người đăng ký hầu như là nam, nếu hai chúng mình lên đài, tuyệt đối hút mắt, thắng là cái chắc.”
Tôi vỗ tay cái bộp, cái này hay nè! Tiền từ trên trời rơi xuống đây mà.
Cái khác không dám nói, nhưng nhảy thì tôi dám chơi, trước kia tôi và con bạn là vô địch toàn trường cơ mà.