CA CA CỦA TA LÀ KẺ Ở RỂ - 6

Cập nhật lúc: 2025-03-10 04:07:54
Lượt xem: 3,561

Bà ta cười đến mức môi không khép lại được, giọng chua ngọt:  

 

“Lão gia, chúc mừng ngài! Giờ con trai ngài là cử nhân lão gia rồi, mà đường đường một vị cử nhân lại đi ở rể, chẳng phải quá mất mặt sao? Tôi đây có rất nhiều gia đình tốt, đều muốn gả con gái cho công tử nhà ngài đấy! Ngài có muốn xem không?”  

 

Bà ta không nói dối.  

 

Hai ngày nay, chỉ cần bước chân ra ngoài, ta và nương đều nghe được những lời xì xào như vậy.  

 

Bây giờ, ta rốt cuộc cũng hiểu vì sao tẩu tẩu phải đợi đến khi có con mới để ca ca đi thi.  

 

Hóa ra, dù đã thành thân, nhưng một khi đỗ đạt, vẫn có vô số người dòm ngó.  

 

*

 

Nương bước vào sân, thấy cảnh này, liền lao đến định cào rách mặt mụ bà mối.  

 

Nhưng cha đã tái mặt, siết c.h.ặ.t t.a.y bà, truy hỏi:  

 

“Mẹ nó, lời bà ta nói là thật sao? Con trai chúng ta ở rể thật sao? Đứa con tốt như vậy, lại thành người nhà khác rồi ư?”  

 

Nương sợ cha kích động quá mà hôn mê, vội buông tay.  

 

Mụ bà mối nhân cơ hội chạy biến, nhưng trước khi đi, vẫn không quên ném lại một cuốn sách nhỏ:  

 

“Lão gia, ngài cứ xem qua. Trong này đều là gia đình tốt cả. Nghĩ kỹ rồi thì đến tìm tôi nhé!”  

 

Nương định ném cuốn sách đó đi, nhưng cha giật lấy, ôm chặt trong tay.  

 

Cũng may, huyết ứ trong não đã tan hết, dù chịu kích động, ông vẫn còn tỉnh táo, ngay cả sức lực cũng hồi phục không ít.  

 

Ông siết chặt cuốn sách, tức giận quát lớn:  

 

“Đi! Đi gọi đứa con bất hiếu kia về đây! Ta chưa gật đầu, ai cho nó lá gan dám đoạn hương hỏa nhà họ Điền?”  

 

Nương không động đậy, cúi thấp đầu.  

 

Một lúc lâu sau, bà mới nghẹn ngào đáp:  

 

“Gan là ta cho. Không phục thì đánh chếc ta đi.”  

 

Bà bật khóc, khóc đến mất hết dáng vẻ.  

 

Nỗi sợ hãi mất chồng suốt bao năm, nỗi áy náy vì để con trai vào ở rể, tất cả đều òa ra trong những giọt nước mắt ấy.  

 

Bà càng khóc, cha càng hoảng, giọng hạ thấp hết mức có thể để dỗ dành.  

 

Nương vừa tủi hờn vừa đ.ấ.m vào n.g.ự.c ông:  

 

“Ông là đồ bạc tình bạc nghĩa! Lúc ấy chỉ còn mình tôi là đàn bà con gái, tôi có thể làm gì đây hả?” 

 

08

 

Có nương ngăn cản, cha tạm thời đành cúi đầu, nhưng đợi đến khi nương ngủ say, ông liền gọi ta ra ngoài.  

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/ca-ca-cua-ta-la-ke-o-re/6.html.]

 

Ông hỏi: "Tiểu Mãn, con là tiểu áo bông tri kỷ của cha, nói cho cha nghe, tẩu tẩu con là người thế nào?"  

 

(Tiểu áo bông tri kỷ: cách ví von con gái là chiếc áo bông ấm áp, biết quan tâm chăm sóc cha mẹ.)  

 

Ta đảo mắt một vòng, mở miệng liền nói:  

 

"Cha, cha không biết tẩu tẩu lợi hại đến mức nào đâu! Nàng mở một thương hành lớn như vậy, mỗi năm kiếm được bạc còn nhiều hơn cả số trái cây kết trên núi quê mình! Nhờ có nàng, bệnh của cha mới được chữa khỏi, ca ca có tiền mua sách đi học, ngay cả con với nương cũng được nàng nuôi béo lên."  

 

Cha lại hỏi: "Vậy thì đã tốn bao nhiêu bạc rồi?"  

 

Ta ước chừng một chút, giơ ra năm ngón tay: "Ít nhất là năm trăm lượng! Nếu không nhờ tẩu tẩu, cả đời này con cũng chưa chắc được nhìn thấy nhiều bạc như vậy đâu."  

 

Ta nghĩ, mình đã cố ý báo ra một con số lớn như thế, nhấn mạnh rằng nhà ta nợ tẩu tẩu rất nhiều, mà cha lại là người luôn biết trả ơn, chắc chắn ông sẽ không có suy nghĩ gì khác nữa.  

 

Nhưng ông chớp mắt nhìn ta thật lâu, rồi vẫn mở miệng:  

 

"Vậy... vậy sau này ca con làm quan, trả gấp đôi cho nàng, chúng ta có thể chuộc ca con về không?"  

 

Ta không còn là con bé quê ngày xưa nữa, liền bấm tay tính toán:  

 

"Đừng nói cử nhân không thể làm quan, cho dù sang năm ca ca đỗ tiến sĩ, muốn được bổ nhiệm quan chức cũng phải đợi sang năm sau.  

 

Một tri huyện mỗi năm chỉ có một trăm hai mươi lượng bổng lộc.  

 

Muốn trả lại một nghìn lượng, thì dù ca ca không ăn không uống, cũng phải tích cóp tám, chín năm.  

 

Chẳng lẽ cha định bảo huynh ấy tham ô bạc của bách tính để trả nợ sao?"  

 

Cha sững sờ, giật mình vội quát:  

 

"Phi phi phi! Con đừng nói bậy! Nó mà dám tham ô bạc của dân, ta làm cha còn đánh chếc nó trước!"  

 

Thấy con đường này cũng không thể đi, ông liền trở nên chán nản, mỗi ngày ăn cơm càng lúc càng ít.  

 

Nương không để ca ca và tẩu tẩu biết chuyện này, chỉ kéo tay ta, nói:  

 

"Con gái, đừng nghĩ xấu cho cha con. Ông ấy cũng biết qua sông rút ván là điều không phải, nên trong lòng rất khổ sở.  

 

Nhưng chuyện truyền thừa hương hỏa, nào phải dễ dàng nghĩ thông như vậy?"  

 

Ta tò mò hỏi: "Nương, vậy người nghĩ thông rồi sao?"  

 

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

Nương bĩu môi:  

 

"Trước kia chưa nghĩ thông, nhưng đã đút cơm cho tẩu con ba năm, thì nghĩ thông rồi.  

 

Dù sao ta cũng rất thích nàng dâu này.  

 

Huống hồ, ta vốn không mang họ Điền, dĩ nhiên dễ chấp nhận hơn cha con nhiều."  

 

Bà nói rất nhỏ, phòng bị cha nghe thấy.  

 

Loading...