BUÔN NGƯỜI - 3
Cập nhật lúc: 2024-08-01 21:35:27
Lượt xem: 62
Cô mỉm cười không nói gì, ngón tay khua khoắng theo sóng nước, những ngón tay sưng tấy và đỏ bừng cử động cứng ngắc, một trong số chúng thậm chí không thể duỗi ra được. Cô ấy mím môi, nụ cười trong mắt dần nhạt đi.
Tôi nhanh c..hóng đổi chủ đề: “Cô có thể làm gì nữa?”
Tô Khẩn hơi ngẩng đầu lên. Sau một lúc im lặng, cô ấy nói: "Tôi cũng có thể nhảy, múa ba lê."
“Nó có giống như nhón chân quay vòng tròn không?” Tôi trở nên thích thú: “Cô có thể nhảy cho tôi xem được không?”
Sắc mặt Tô Khẩn càng trở nên u ám. Tôi không nhìn thấy một dấu vết oán giận sâu sắc nào lóe lên trong đôi mắt cụp xuống của cô ấy.
"Tôi không thể nhảy được nữa."
Giọng nói nhẹ nhàng của cô tràn đầy u ám: “Đêm tôi trốn thoát, con thú đó đã đ..ánh gãy chân trái của tôi.”
Đôi mắt tôi mở to và tôi không nói nên lời.
Tô Khẩn ngẩng đầu cười với tôi, nụ cười xấu xí: "Anh không nhìn ra sao? Thực ra tôi hơi khập khiễng, tôi thậm chí không thể nhón chân lên."
Tôi không thể nói được lời nào, tim tôi như bị bóp chặt, vặn vẹo, đau nhức đến khó thở.
Cô ấy hẳn phải là một cô gái tuyệt vời. Rất đẹp, rất trẻ. Một sinh viên đại học có thể chơi piano và múa ba lê. Nhưng bây giờ đôi tay của cô ấy sẽ không bao giờ chơi piano được nữa, đôi chân của cô ấy sẽ không bao giờ có thể nhảy múa được nữa.
Cô ấy đã bị ngôi làng chôn vùi trong núi này ăn thịt từng chút một.
07
"Nói điều gì đó vui vẻ đi!"
Tô Khẩn nhanh chóng vui lên và nháy mắt với tôi: “Tôi có thể lái xe máy, anh có thể không?”
Cô ấy chắp tay trước mặt, trong miệng phát ra âm thanh “bùm”: “Ducati của tôi màu đỏ, đi đường thật sướng. Nhưng bây giờ tôi không thể cưỡi nó được nữa.”
Cô ấy mím môi tiếc nuối: “Mẹ tôi chưa bao giờ cho tôi đi xe máy, bây giờ tôi thật sự không thể lái được nữa.”
Tôi thấy cô ấy cúi đầu xuống, một giọt nước rơi xuống dòng sông, cô ấy đắm chìm trong khoảnh khắc đó.
“…Tôi không biết bây giờ mẹ tôi thế nào rồi.”
Sau ngày hôm đó, hầu như bất cứ khi nào có thời gian rảnh tôi đều sẽ cùng Tô Khẩn giặt quần áo.
Ở nhà có điều kiện thì đun nước nóng giặt giũ, đầu xuân bên bờ sông có rất ít người.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/buon-nguoi/3.html.]
Ở nơi đây, Tô Khẩn sẽ nói cho tôi biết thế giới bên ngoài dãy núi này như thế nào. Có lẽ cô ấy không chỉ nói với tôi mà còn nói với chính mình rằng nhờ sự giúp đỡ của quá khứ, cô ấy có thể có được sức mạnh nào đó để tồn tại trong nỗi tuyệt vọng này.
“Anh nhất định phải học tập chăm chỉ,” Tô Khẩn nghiêm túc nhìn tôi, rưng rưng nước mắt: “Anh nhất định phải rời khỏi ngọn núi này!”
Tôi gật đầu.
Tôi không nói với cô ấy về việc tôi đã bỏ học.
…
Bệnh tình của dì Trương ngày càng nặng.
Bà ta đã tám mươi tuổi, nghe nói thuở còn trẻ bà ta đã sinh liên tiếp năm cô con gái, đều bị tra tấn đến c..hết trước khi có được anh trai Đại Trương.
Sức khỏe của bà ta không được tốt, cho nên bây giờ ốm đến mức không thể đứng dậy khỏi giường. Tô Khẩn phải gánh vác mọi công việc ở nhà, có khi phải đưa con lên dốc để làm nương.
Anh em nhà họ Trương chưa bao giờ làm việc đồng áng, bọn cả họ đều sống bằng tiền trợ cấp sinh hoạt. Chỉ có dì Trương đôi khi không nỡ bỏ đất hoang và trồng một ít lương thực. Hiện tại, công việc này cũng thuộc về Tô Khẩn.
Tô Khẩn chưa từng làm ruộng bao giờ nên cô ấy tưới nước cho mặt đất ướt đẫm, tạo thành vũng nước khắp nơi. Tôi không thể chịu nổi nên phải giúp cô ấy.
Cô ấy ngồi ở rìa sân, đặt Trương Hổ, con trai mình xuống đất và mặc kệ nó. Mỗi lần Trương Hổ đi tè đều khóc hết cỡ, nhưng Tô Khẩn không quan tâm và giả vờ như không nghe thấy.
Dù không thích đứa trẻ xấu xí này nhưng tôi vẫn không nhịn được: “Nó khóc rồi, xem đi.”
Trên mặt Tô Khẩn hiện lên sự chán g..hét: "Không sao, cho khóc c..hết."
Tôi hơi ngạc nhiên khi cô ấy lại nói xấu con mình như vậy. Nhưng Tô Khẩn nhanh c..hóng nhìn quanh, sau khi không thấy ai xung quanh, cô mới đứng dậy.
Ở vùng đất hoang này, khắp nơi đều là bụi bẩn và rác rưởi. Làn da trắng sữa của cô ấy trắng đến mức gần như phát sáng trên nền màu nâu này, ánh sáng làm lóa mắt tôi. Nó cũng làm rung động trái tim tôi.
Tôi choáng váng bị cô ấy kéo vào rừng, cảm nhận được một cảm giác kỳ diệu mà trước đây tôi chưa từng trải qua. Những chú chim bay khắp bầu trời, hót líu lo. Trương Hổ lăn lộn trên đất khóc thét, giọng ngày càng lớn hơn.
Còn tôi dường như đang ở trên một cục bông, dường như đang ở trên mây. Trong tâm trí tôi chỉ còn lại một ánh sáng trắng và đôi môi đỏ mọng của Tô Khẩn.
08
Tôi ngày càng táo bạo hơn.
Khi anh em nhà họ Trương đưa mẹ đến gặp lăng băm để chữa bệnh, tôi sẽ lẻn đến nhà họ. Một sợi dây xích được buộc vào chân giường khiến tôi vấp ngã.
Tô Khẩn chán g..hét đá nó sang một bên, Trương Hổ có vẻ rất g..hét tôi, mỗi lần tôi đến nó đều khóc. Chúng tôi dịu dàng dỗ nó nhưng tiếng khóc của nó ngày một nhỏ hơn.
Mùa xuân năm nay thât tươi sáng, điều mà tôi chưa từng trải qua trong đời. Nhưng khi mùa đông lại đến, tôi nhận được hai tin dữ.
Một là Tô Khẩn lại có thai, cô ấy nói với tôi rằng đây có thể là con tôi. Trong lòng tôi tràn đầy hoảng sợ xen lẫn một chút vui mừng. Là con của tôi, con của tôi và Tô Khẩn. Liệu nó có trắng như cô ấy không? Sẽ thật tuyệt nếu đó là một bé gái có đôi mắt to và làn da trắng ngần như cô ấy thì sẽ rất dễ thương. Con bé sẽ gọi tôi là gì? Là bố? Hay là chú?