Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Bức thư tình mùa hè rực lửa - 1

Cập nhật lúc: 2025-01-24 09:22:16
Lượt xem: 481

BỨC THƯ TÌNH MÙA HÈ RỰC LỬA [FULL]

 

 

Tác giả: 小柒崽子

Nguồn: Zhihu

Raw: Deĩng

Edit: Nhân Trí

 

 

Vào ngày lễ tình nhân năm đó, tôi bỏ anh lại một mình trên phố, xoay người rời đi.

 

Nhiều năm sau gặp lại, anh đã trở nên vô cùng quyền lực, xuất hiện tại địa điểm tổ chức sự kiện và mua một chiếc vòng cổ tặng bạn gái.

 

Mọi người trêu ghẹo: “Chuyện tốt của Tần tổng sắp tới rồi phải không?”

 

Tần Hà miễn cưỡng giương mắt lên: “Chơi đùa mà thôi, không tính.”

 

Dứt lời, nhìn thấy tôi, nụ cười trên khóe môi anh cứng đờ.

 

Trước mắt bao người, anh đứng dậy, tự nhiên đi về phía tôi.

 

Tâm trí tôi trở nên trống rỗng, chỉ có thể nghĩ ra một câu đơn giản: “Đã lâu không gặp...”

 

Ngay sau đó, một bàn tay lớn với cơ bắp rắn chắc túm lấy cổ tôi và ấn tôi vào tường.

 

“Em còn dám trở về sao?”

 

Anh cười như làn gió mùa xuân: “Tôi có từng nói với em rằng nếu em xuất hiện, tôi sẽ g.i.ế.c em chưa?”

 

1

 

Nhiệt độ điều hòa trong phòng đấu giá hơi thấp. Vừa rồi trong tiệc rượu, tôi bị chuốc chút rượu lạnh, dạ dày co rút đau đớn.

 

Cách đó không xa, một số người nổi tiếng đang trò chuyện.

 

“Chuyện tốt của Tần tổng sắp tới rồi sao? Lại vì muốn lấy lòng người đẹp mà mua vòng cổ.”

 

Tần Hà miễn cưỡng giương mắt: “Chơi đùa mà thôi, không tính.”

 

Anh ngồi ở trong đám đông, vẫn sặc sỡ loá mắt. Mỗi cử chỉ và chuyển động đều toát lên vẻ cao quý. Khắp Bắc Kinh, ai cũng kính trọng và ca ngợi anh.

 

Lòng tôi căng thẳng, làm sao lại gặp được anh ở chỗ này? Rõ ràng... đã xem danh sách khách mời...

 

Tôi đứng sau quầy đấu giá. Vì cảm thấy khó chịu nên hơi cong người. Chiếc sườn xám vốn thẳng thớm hằn lên nếp nhăn.

 

Đây là lần đầu tiên tôi tham dự một cuộc đấu giá với tư cách là chủ sở hữu một tác phẩm sau khi trở về Trung Quốc.

 

Có người tò mò: “Chẳng lẽ là bởi vì năm đó...”

 

Tần Hà nghe xong, cười nhạo: “Cũng xứng sao?”

 

Ánh đèn dần dần mờ đi. Khuôn mặt lạnh lùng của Tần Hà ẩn trong bóng tối, khiến người ta không thấy rõ thần sắc.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/buc-thu-tinh-mua-he-ruc-lua/1.html.]

 

Nhớ lại cuộc gọi cuối cùng anh gọi cho tôi năm đó, tôi cảm thấy như mình đang rơi xuống hầm băng.

 

Anh nói, người đùa bỡn lòng người, sẽ xuống địa ngục, suốt cuộc đời này anh sẽ không bao giờ tha thứ cho tôi.

 

“Cô Lê, không lên giới thiệu tác phẩm của cô một chút sao?” Chủ tịch đột nhiên gọi tôi.

 

Một luồng sáng chiếu xuống từ trên đầu tôi, bao phủ tôi ở nơi dễ thấy nhất trong hội trường.

 

Dưới sân khấu tối đen. Tôi thậm chí không biết, biểu cảm của Tần Hà như thế nào. Bốn phía hoàn toàn yên tĩnh, đều đang chờ tôi phát biểu.

 

Tôi nắm chặt microphone, cố ý tránh hướng Tần Hà, nhìn về phía xa: “Chào mọi người, tôi là nhà thiết kế trang sức của buổi đấu giá này, Lê Nguyện, thật vui vì có thể mang theo tác phẩm gặp mặt mọi người...”

 

Toàn bộ quá trình, tôi cũng không biết mình đang nói cái gì, không ngừng tự an ủi trong lòng: Có lẽ, anh đã rời đi, không nhận ra tôi.

 

Tôi mang theo một chút hy vọng may mắn, xuống sân khấu, cố gắng thoát ra bằng lối đi khẩn cấp thiếu ánh sáng ở bên cạnh.

 

Một tia lửa đỏ rực đột nhiên sáng lên ở phía trước tối tăm. Một cái bóng cao lớn tiến về phía tôi. Đôi chân thon dài kia xuất hiện trong tầm mắt.

 

Đến khi tôi kịp phản ứng, cổ đã bị người ta bóp chặt. Lực quán tính đẩy mạnh lưng tôi vào tường. Mùi bạc hà lạnh quen thuộc hòa quyện với hương thuốc lá, cực kỳ có tính công kích. Giọng nói lạnh nhạt của Tần Hà truyền đến: “Em còn dám trở về? Tôi đã bao giờ nói với em rằng, nếu còn dám xuất hiện, tôi sẽ g.i.ế.c c.h.ế.t em chưa?”

 

Tôi ngẩng đầu lên nhìn vào đôi mắt quen thuộc ấy, tình cảm sâu đậm ngày xưa đã không còn, chỉ còn lại sự thờ ơ.

 

Tôi tựa vào tường, im lặng đối diện với anh.

 

Tần Hà đột nhiên cười ra tiếng: “Bị câm à?”

 

“Tôi không có gì để nói.”

 

Các đốt ngón tay bóp cằm tôi chuyển sang trắng bệch. Giọng Tần Hà trở nên rất nhẹ: “Lê Nguyện, em có gan lặp lại lần nữa không?”

 

Có tiếng giày cao gót vọng xuống từ cầu thang, một giọng nữ dịu dàng hỏi thăm: “Tần Hà, anh có ở đó không? Buổi đấu giá kết thúc rồi.

 

Tần Hà nhắm mắt lại, đè nén sự lạnh lẽo trong mắt.

 

Áp lực ở cổ tôi đột nhiên giảm bớt. Tần Hà lấy khăn tay ra lau tay, giống như đụng phải thứ gì bẩn thỉu.

 

“Đừng vào, lạnh lắm.”

 

Tiếng giày cao gót đột nhiên dừng lại. Người phụ nữ ừ một tiếng: “Vậy anh nhanh lên một chút.”

 

Tôi vô lực tựa vào tường, cởi cổ áo cho thoáng khí, mồ hôi túa ra trên trán.

🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺

 

Tiếng thở hòa vào nhau. Tần Hà cuối cùng nhìn tôi một cái, xoay người đẩy cửa cầu thang ra, rời đi.

 

2

 

Cuối cùng, món đồ trang sức này đã được bán cho Tần Hà với mức giá cao là năm trăm vạn. Nhưng sẽ mất rất nhiều thời gian để chờ đợi tiền đến. Trong thời gian này, tôi sẽ ở lại trong nước.

 

Hai tuần sau, tôi đã gặp chủ nhân của nó, tại một triển lãm được tổ chức bởi một thợ kim hoàn.

 

“Lê Nguyện?” Cô ta nhận ra tôi trước, nhiệt tình chào hỏi tôi: “Đã lâu không gặp.”

 

Loading...