BỨC THƯ TÌNH BÍ MẬT - Chương 4
Cập nhật lúc: 2024-09-21 19:19:59
Lượt xem: 263
“Vậy ngàn lần vạn lần chị đừng để thầy Thẩm làm anh rể của em, như vậy thì em c.h.ế.t chắc!”
Cảm giác áy náy vừa bắt đầu đã ngay lập tức bị đánh tan.
Nhưng âm thanh vang lên phía sau lưng chúng tôi lại càng làm Khương Tư Nguyệt tan vỡ hơn.
“Xem ra bài tập dạo này thầy giao về nhà hơi ít nhỉ.”
Thẩm Yến Lâm mặc chiếc áo phông rộng thùng thình của tôi đang lười biếng đứng dựa lên cánh cửa, ý cười như có như không.
“Đến thì cũng đến rồi, nào, đọc thuộc đoạn thứ ba của bài thứ hai đi.”
Khương Tư Nguyệt hoá đá tại chỗ, cuốn sách trong tay bị vò đến nhàu nát đang có dấu hiệu đòi bãi công.
“Thôi nào, anh đừng dọa nó.”
Tôi quở trách mà đánh một phát lên lồng n.g.ự.c Thẩm Yến Lâm, tay vẫn chưa kịp thu về, ba người chúng tôi đồng thời c.h.ế.t lặng tại chỗ.
Mẹ cái thói quen đáng c.h.ế.t này….
6
Hồi còn yêu đương với Thẩm Yến Lâm tôi cực kì thích làm nũng với anh.
Việc đụng chạm cơ thể giở trò làm nũng cũng là chuyện bình thường.
Có mấy lần Thẩm Yến Lâm bị tôi sờ đến nỗi chịu không nổi, nhưng lại không thể làm gì tôi.
Anh chỉ có thể áp chế hô hấp hỗn loạn của mình mà ôm chặt tôi vào lòng hôn đến mức làm tôi khó thở.
“Em cứ trêu đùa anh đi, đợi đến ngày chúng ta kết hôn anh nhất định sẽ bắt em trả lại toàn bộ.”
Thẩm Yến Lâm bóp cằm tôi hung dữ đe doạ, tôi ôm lấy khuôn mặt đau khổ của anh cười đắc ý.
“Vậy em sẽ đợi đến ngày đó~”
Máy sấy kết thúc công việc đang phát ra những tiếng tít tít cắt ngang dòng hồi ức của tôi.
Tôi hoảng loạn rút tay ra khỏi người của Thẩm Yến Lâm, quay người lấy từ trong máy sấy ra chiếc áo sơ mi rồi nhét vào tay anh.
Ở nơi bị chiếc áo che đi mất, tay của tôi bị Thẩm Yến Lâm nắm chặt.
Nhiệt độ của áo vừa sấy với nhiệt độ của anh hoà lẫn vào nhau, đốt cháy dây thần kinh của tôi.
“Không còn sớm nữa, anh mau về đi.”
Tôi rút tay về mà không để lộ ra sơ hở, mở cửa phòng đẩy Thẩm Yến Lâm vào đó thay đồ rồi lại kéo Khương Tư Nguyệt về phòng ngủ.
“Chị, nếu mà chị thật sự thích thầy Thẩm thì em, em không sao đâu!”
Tôi chỉ mỉm cười nhéo mặt nó rồi đi ra khỏi phòng.
Ngay cả một đứa trẻ con còn nhận ra tâm tư của tôi dành cho Thẩm Yến Lâm thì người thông minh như anh ta lý nào lại không thấy được.
“Anh thay xong đồ thì cứ để ở ghế là được.”
Lúc tôi đẩy cửa bước vào, Thẩm Yến Lâm đang đứng trước giá sách của tôi, trên tay còn cầm một chiếc nhẫn bạc trơn.
Không có ngón tay che dấu, những chữ được chạm khắc ở mặt trong của chiếc nhẫn lộ ra bằng sạch.
Là tên viết tắt của Thẩm Yến Lâm.
“Trùng hợp ghê, chồng của em cũng có tên giống anh này.”
7
Mối quan hệ giữa tôi với Thẩm Yến Lâm dần trở nên mập mờ mà không ai trong hai người chúng tôi có thể phá vỡ được lớp ngăn cách này.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/buc-thu-tinh-bi-mat/chuong-4.html.]
Ngày hôm đó, sau khi anh ta rời đi, chúng tôi chưa từng liên lạc lại với nhau lần nào.
Trong điện thoại của tôi từ lâu đã không còn phương thức liên lạc của Thẩm Yến Lâm nữa rồi.
Năm đó, khi vừa mới chia tay anh, mỗi ngày tôi đều nhớ anh đến phát điên , nhiều lần ấn số điện thoại của anh nhưng cuối cùng lại chẳng dám bấm gọi.
Vì để cắt đứt nỗi nhớ của bản thân, tôi dứt khoát xóa sạch toàn bộ phương thức liên lạc của Thẩm Yến Lâm, và thậm chí đổi luôn số điện thoại của mình.
Tôi mở ngăn kéo của bàn sách, phía trong cùng giấu một bức ảnh, là ảnh chụp chung của tôi với Thẩm Yến Lâm.
Lật lại, phía sau bức ảnh được viết một dãy số, là số điện thoại của Thẩm Yến Lâm.
Dữ liệu trong điện thoại thì có thể xoá sạch đi, nhưng trong ký ức thì không thể.
Vuốt nhẹ dãy số đã hơi phai màu đó, tôi giờ đây trông giống hệt nữ chính trong mấy bộ tiểu thuyết ngược luyến tàn tâm.
Đột nhiên tiếng gõ cửa vang lên, tôi hoảng loạn nhét vội tấm ảnh kia vào ngăn kéo.
“Mời vào.”
Mẹ tôi đẩy cửa bước vào, trên mặt có chút áy náy.
“Thanh Thanh à, viện nghiên cứu gần đây có một hội thảo, mẹ với bố bắt buộc phải có mặt, đoạn thời gian này Tư Tư chỉ có thể giao cho con quản lý.”
Khương Từ Nguyệt từ sau lưng mẹ thò đầu ra nhìn tôi.
Tôi mỉm cười dang hai tay ra với nó, nó như một chú chim bay thẳng đến vòng tay tôi.
Ngửi thấy mùi thơm thơm nhè nhẹ trên người của trẻ con, tôi không nhịn được mà vừa ôm vừa nhéo mặt nó.
“Bố mẹ cứ yên tâm đi công tác, bình thường khi đi làm con cũng hay đưa Tư Tư lên công ty chơi mà.”
Sau khi vẫy tay với mẹ, lại nhìn đứa nhóc trắng mềm đáng yêu đang ôm eo tôi này:
“Có muốn ngủ với chị không?”
“Dạ~”
Khương Tư Nguyệt dùng cả tay và chân bò lên giường, rất tự giác lui về phía trong để chừa lại một khoảng cho tôi rồi vỗ vỗ xuống giường vài cái như thể gọi tôi lên.
Mẹ nhìn thấy một màn này mà dở khóc dở cười.
“Con bám chị con như vậy, sau này chị con lấy chồng rồi thì phải làm sao?”
“Con sẽ ngủ giữa hai người bọn họ.”
Khương Tư Nguyệt nói một cách đầy tự tin.
Đến đêm, tôi nhẹ nhàng vỗ lưng đứa nhỏ đang mơ màng muốn ngủ này.
“Chị ơi, thầy Thẩm hôm nay hỏi thăm em về chị đấy, thầy ấy hỏi hội thao tuần sau chị có tham gia không?”
Thiết Mộc Lan
“Em muốn chị đi không?”
Tôi hôn nhẹ lên mái tóc rối tung của nó.
“Tất nhiên em muốn, thầy Thẩm cũng muốn.”
Khương Tư Nguyệt ngáp một cái dài lại bắt đầu rúc và lòng tôi.
“Chị thơm thơm~”
Tôi bị nó dụi vào người đến phát ngứa, chỉ có thể cười trừ kéo nó ra:
“Sao em biết thầy Thẩm muốn chị đến? Em bò vào não thầy ấy hả con sâu lười này?”
“He he, em nói tuần sau bố mẹ đều đi công tác cả rồi, chỉ có chị đến được thôi, thế là thầy Thẩm vui đến nỗi tiết tự học cuối còn cho bọn em ngồi đọc truyện tranh.”
Khương Tư Nguyệt mơ mơ hồ hồ nói hết rồi lăn ra ngủ luôn, trong bóng tối tôi mở to mắt, trái tim đập liên hồi không theo một tiết tấu cụ thể nào.